ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 172

"Chúng ta không cần quay về Lục Ánh sơn trang sao?"

"Tại sao phải về?"

"Về nhà mừng lễ năm mới a!"

"Không cần, nơi nào có ta thì nơi đó là nhà của nàng, theo ta cùng

nhau mừng lễ năm mới chính là ở nhà mừng lễ năm mới!"

Lại nói chuyện kiểu gia trưởng của đại nam nhân nữa rồi!

Nhưng không biết vì sao, ngữ khí nam nhân như thế lại làm Lâu Thấm

Du cảm nhận được ngọt ngào lại cảm động, ấm áp, nhịn không được nở nụ
cười vui sướng.

Đúng vậy, ở bên cạnh hắn chính là nhà của nàng!

※※※

Sắc Lặc Xuyên thông ngầm dưới chân núi, bầu trời giống như một cái

lều lớn, bao phủ khắp nơi.

Mây bạc mờ mịt trên cao, cỏ xanh bao la lồng lộng gió, ngưu dương

từng bầy lững thững khắp nơi.

Phóng túng rong ruổi trên đại mạc thảo nguyên mênh mang rộng lớn,

lướt qua hồ nước, đi qua con sông, thưởng thức cảm giác "màn trời chiếu
đất”; trong tiếng mã đầu cầm du dương, cùng người Mông Cổ thô hào sảng
khoái uống rượu cưỡi ngựa, ngâm xướng những bài thơ thất ngôn về dũng
sĩ kiên cường bất khuất; khi mặt trời lặn mất sau sa mạc mênh mông bát
ngát, hắn lại ôm nàng rúc vào bầu trời đêm rạng rỡ ánh sao nghe tiếng gió
đêm.

Lâu Thấm Du vừa thở dài sợ hãi, vừa ngưỡng mộ hưởng thụ mỗi một

giờ mỗi một khắc ngao du nơi đại mạc, đối với nàng mà nói, đây không chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.