ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 97

"Được rồi, như vầy sẽ không sợ gió cuốn đi mất." cột thùng thiết vào

hành lý, hắn một tay cầm tay nải, một tay cầm bọc hành lý, sải bước đi ra
bên ngoài. "Về sau cũng đừng lén dâng hương nữa, cũng không phải
chuyện gì mất mặt, sao phải vụng trộm như vậy? A! Đúng rồi, nếu là nhạc
phụ đại nhân, ta cũng phải dâng hương đúng hạn..."

Đi ra ngoài phòng, hắn thuận tay cầm theo bao giấy dầu trên bàn mang

đi, đa phần là lão bà sẽ thích ăn vặt trên đường nên phải chuẩn bị sẵn, rồi
lại tiếp tục đi ra khỏi cửa.

"Ta nói a! Nếu nhạc mẫu không cho nhạc phụ vào từ đường của Lâu

gia, vậy thì cứ đơn giản vào đại từ đường của nhà chúng ta đi! Nói cho
nàng biết, đại từ đường của nhà chúng ta rất là đông đúc, cam đoan rất náo
nhiệt, nhạc phụ tuyệt không bị tịch mịch đâu, nói không chừng còn cảm
thấy vui hơn là đằng khác! Còn có a..."

Hắn vừa nói vừa không ngừng tay nhất nhất đem bọc hành lý và tay

nải buộc lên lưng ngựa, "Ngày ba bữa đều có cúng kiến, còn có bữa đêm,
điểm tâm, còn ăn vặt nữa, lúc nào cũng đều có người dâng hương, bày đồ
cúng phẩm, cam đoan nhạc phụ không bị đói đâu, còn hưởng thụ đến mập
ra đó chứ!" Cột đi cột lại cho chắc chắn, vừa quay lại hắn kinh hãi đến mức
nhảy dựng lên, thiếu chút nữa bị dọa đến mất nửa cái mạng.

Nam tử hán đại trượng phu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ

nhất là nước mắt như lũ lụt của nữ nhân!

"Nàng...nàng...nàng...sao lại khóc như thế này!" Hắn kinh hãi đến mức

nói lắp.

Hắn nói chưa dứt lời, Lâu Thấm Du lệ rơi đầy mặt lại nhào vào lòng

hắn khóc lớn tiếng hơn nữa, hắn hoảng quá chân tay luống cuống, không
biết như thế nào cho phải, đành phải giở giọng dỗ dành mấy đứa con nít ra,
ngây ngốc vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, trấn an nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.