ÔNG HOÀNG XỨ KAHEL - Trang 180

của ông: để bí mật tìm cái ăn như ông mạo xưng hay để che giấu vũ khí
đây? Nhưng một hôm, ông từ vườn trở về, tản bộ cách đám Ouolouf của
ông một đoạn đường, thì ông nghe thấy có tiếng gọi ông vẳng ra từ sâu
trong một bụi rậm.

– Ngày mai, - nàng thì thào, - gần con suối-thiên-nga nhé! Vào phiên

cầu nguyện giữa trưa ấy!

Đó là một kế hoạch không tồi. Suối-thiên-nga, chẳng ai bén mảng đến

đấy vì những dãy tầng dưới rừng rậm rạp và vách đá cao vượt hẳn lên. Hơn
nữa, lại cách vườn nhà ông có một trảng gai bụi phủ đầy những cỏ gà và
tre. Vào giờ cầu nguyện, không ai có thể giám sát họ. Ông chỉ việc khoác
dụng cụ và giả bộ như đi xới đất. Suối-thiên-nga trở thành cái tổ tình yêu
của họ: chẳng cần phải mạo hiểm đêm tối để đi đến cái lều bỏ hoang kia
nữa! Nàng thường đem đến cho ông bình fonio hoặc cơm, nhìn ông ăn, mủi
lòng đến rơi lệ và lại bắt đầu đoạn điệp khúc muôn thủa:

– Hãy bắt cóc em đi, Yémé, hãy bắt cóc em đi với anh!
Thế rồi vào một ngày đẹp trời, không hề có lý do gì, người ta cấm ông

rời khỏi làng quá hai ki-lô-mét và mua những sản phẩm trong chợ. Đại hồi
đồng từ chối cho ông bình nguyên Kahel, ông hoàng Fougoumba muốn
đuổi ông ra khỏi lãnh thổ của mình. Bà cụ già Arabia cứ uổng công bao bọc
ông bằng tình cảm trìu mến và những liễn fonio quý giá của cụ, nhưng ông
chìm vào một cơn trầm uất còn bệnh hoạn hơn cả đợt mà ông đã từng trải
qua ở Timbo.

Ông bắt đầu nghĩ đến lọ cyanure thì, sau một bữa tối thanh đạm với fonio

nấu sữa đông, người ta thông báo ông có khách. Ông khoác chiếc
redingote, đeo găng và khó nhọc lê bước ra ngoài, người ngợm hao mòn vì
đói và lo lắng. Một chàng trai trẻ tuấn tú trên mình ngựa nhìn ông bước tới:

– Anh không nhận ra tôi ư? - Chàng nói với một vẻ vui nhộn.
– Ơ… không! Cậu có thể giúp tôi được đấy!
– Hồi anh đi qua Timbo, tôi mới mười lăm tuổi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.