23
Không lối thoát
Rồi ngươi sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ cho ngươi tự do.
Phúc Âm Thánh John
“W
ill” Lyra gọi, “cậu nghĩ lũ nhân điểu sẽ làm gì khi chúng ta thả các
hồn ma ra?”
Vì đám sinh vật kia đang ngày một ầm ĩ và bay lại gần hơn, càng lúc
càng đông, cứ như không gian u ám đang tự tập hợp lại thành những khối ác
tâm nhỏ xíu rồi lắp cánh cho chúng. Những hồn ma không ngừng nhìn lên
đầy sợ hãi.
“Chúng ta sắp tới nơi chưa?” Lyra gọi Công nương Salmakia.
“Không còn xa nữa đâu,” bà nói vọng xuống trong lúc bay lượn phía
trên. “Nếu trèo lên tảng đá kia cô sẽ thấy được cậu bé.”
Nhưng Lyra không muốn phí thời gian. Cô bé đang cố gắng hết sức để
nặn ra một bộ mặt tươi tỉnh cho Roger. Nhưng trước ánh mắt của tâm trí cô,
mọi khoảnh khắc đều là hình ảnh khủng khiếp của chú chó Pan nhỏ xíu bị
bỏ rơi trên cầu tàu trong lúc sương mù bủa vây xung quanh, cô cố gắng lắm
mới ngăn được mình không gào lên khóc. Thế nhưng, cô phải làm vậy, cô
phải tỏ ra tràn trề hi vọng vì Roger; cô vẫn luôn như vậy.
Khi hai đứa trẻ tới đối mặt với nhau, chuyện đó xảy ra khá đột ngột.
Cậu bé ở đó, giữa đám đông gồm tất cả các hồn ma, những đường nét quen