Vali đầy ắp các cọc tiền 500 crown. Julius nhẩm tính rất nhanh trong đầu. Mƣời hàng ngang,
năm cột dọc. Mƣời lăm cọc tiền, mỗi cọc 50.000 nhân lên với...
- Ba mƣơi bảy triệu rƣỡi nếu tôi tính đúng, Julius nói.
- Chà, một món khá cho con heo đất của anh đấy, Allan bảo.
- Thả tao ra, đồ khốn kiếp, gã thanh niên hét lên từ bên trong phòng đông lạnh.
Gã tiếp tục nổi điên trong đó, gào thét, đạp và hét lên lần nữa. Allan và Julius đang cần trấn
tĩnh lại trƣớc sự khám phá đáng kinh ngạc này, nhƣng họ không thể làm nổi với tiếng ồn ào đó.
Cuối cùng, cụ Allan nghĩ rằng đến lúc phải làm nguội gã thanh niên xuống một chút, vì vậy cụ
bật chiếc quạt trong phòng đông lạnh.
Chỉ mất vài giây, gã thanh niên đã thấy tình hình của mình trở nên tồi tệ hơn. Gã lắng xuống
để cố gắng suy nghĩ cho rành mạch. Ngày thƣờng thì nghĩ rõ ràng đã không dễ dàng với gã,
huống chi bây giờ gã lại đang đau đầu dữ dội.
Sau một vài phút cân nhắc, ít nhất gã đã quyết định rằng mình sẽ không đe dọa hoặc giãy đạp
để thoát ra.
Cách còn lại là kêu gọi sự giúp đỡ từ bên ngoài. Cách còn lại là gọi cho ông chủ. Đó là một ý
nghĩ khủng khiếp. Tuy nhiên, nếu không thì thậm chí còn tồi tệ hơn.
Gã thanh niên do dự một hai phút, trong cái lạnh thấu xƣơng. Cuối cùng, gã rút điện thoại di
động của mình ra.
Không có tín hiệu.
Qua một đêm đến sáng. Allan mở mắt nhƣng không nhận ra bất cứ cái gì. Rốt cục thì cụ đã ra
đi và chết trong giấc ngủ cuối cùng của mình sao?
Một giọng đàn ông tƣơi tỉnh chúc cụ một buổi sáng tốt lành và thông báo với cụ rằng có hai
tin, một tốt và một xấu. Cụ Allan muốn nghe tin nào trƣớc?
Trƣớc hết, Allan muốn biết cụ đang ở đâu và tại sao. Đầu gối cụ đau nhức, tức là cụ vẫn còn
sống, bất chấp tất cả mọi thứ. Nhƣng mà cụ đã... và có phải cụ đã lấy... và... có phải anh ta là
Julius không?