ÔNG TRÙM TEXAS - Trang 68

CHƯƠNG NĂM

Leslie khóc tưởng chừng như hàng giờ đồng hồ. Viên aspirin chẳng giúp
cho cái chân bớt đau chút nào. Không có loại thuốc nào con người từng biết
đến có thể chữa được cái tôi đang bị tổn thương nặng nề của cô. Matt đã hất
cô ra khỏi nhà, bỡn cợt cô, cười nhạo sự chất phác của cô và khiến cho cô
cảm thấy mình gần giống một con điếm. Anh ta giống hệt như ông bác sĩ ở
phòng cấp cứu trước đây đã làm cô cảm thấy hổ thẹn về cơ thể mình. Thật
đáng tiếc là niềm khoái cảm đích thực lần đầu tiên của cô trước những động
chạm của một người đàn ông lại biến cô thành một thứ đồ vật rẻ rúng cho
anh ta khinh thường.

Được rồi, Leslie vừa dặn lòng vừa giận dữ gạt nước mắt, cô sẽ không bao
giờ lặp lại sai lầm đó nữa. Matt Caldwell nhất định sẽ xuống địa ngục như
cô đã nguyền rủa!

Điện thoại reo nhưng cô chần chừ không muốn nghe máy. Nhỡ đâu Ed gọi
thì sao. Cô nhấc ống nghe lên.

“Bọn tôi đã cười một trận về cô đấy”, Carolyn nói ngay không để cô kịp lên
tiếng. “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ kĩ trước khi lao vào lòng anh ấy một lần
nữa! Anh ấy bảo sự dễ dãi của cô khiến anh ấy phát tởm...!”

Gần như run lên vì nhục nhã, cô dập ống nghe xuống rồi rút phắt dây ra.
Những lời nói của Carolyn quá giống với những gì Matt nói nên chẳng lý
nào không tin cô ta. Cuộc gọi vừa rồi của Carolyn là điều cô cần để làm nên
một cái kết... hoàn hảo cho buổi tối khốn khổ này.

Cơn đau cộng với sự nhục nhã khiến Leslie cứ thức chong chong cho đến
gần sáng. Cô bỏ luôn điềm tâm, chứ đừng nói gì đến nhà thờ và khi cô mở
mắt ra được thì cơn đau chưa từng biết cho đến cái đêm bị bắn lại ập đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.