ORGAN MÙA XUÂN - Trang 122

đầu đá. Con mèo nhàn tản bước đi, hệt như một sư phụ môn Karate vậy.

“Thằng bé bảo sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.” - Bác khoanh tay nhìn Tetsu. -

“Mà, con đường vẫn còn gian nan lắm.”

“Có thể nói như vậy.”
“Nhưng mà, nó đã nói thế này: ‘Bác ơi, cháu mà trở nên mạnh mẽ hơn,

cháu sẽ không để ai chạm một ngón tay vào bác đâu.’ Không hiểu thằng bé
nghĩ gì vậy chứ? Bác đã rất kinh ngạc đấy.”

Không hiểu sao ngực tôi bỗng thắt lại, tôi nhắm chặt mắt. Một thứ ánh

sáng màu trắng hiện lên trong mắt. Tôi nhắm thật chặt đôi mắt, rồi thật
nhanh mở mắt ra. Bầu trời như càng xanh hơn, cả Tetsu, cả lũ mèo, cả bác
ấy và cả chiếc xe buýt hỏng đều trở nên xanh hơn trong ánh sáng rực rỡ.

“Tetsu ấy,” tôi nói lớn hơn, “biết rất nhiều tên chiêu thức. Vì nó hiện giờ

chỉ toàn đọc sách về Karate.”

Bác ấy đứng dậy, gọi lớn: “Tetsu! Đi thôi!” rồi đẩy chiếc xe đạp, dắt nó

leo lên trên bờ kè.

Đám cỏ dại ở dòng sông cạn mọc lên xanh mướt, đung đưa theo làn gió.

Đung đưa mãi, đung đưa mãi. Một con chim én bay vụt qua chỏm mũi lấm
tấm mồ hôi của chúng tôi.

Ngày hôm sau, ông và bố ôm theo cái rổ đựng con Shippo lên xe tải chở

đồ đi trước đến nhà mới, chỉ còn chúng tôi ở lại căn nhà cũ thênh thang,
uống trà lúa mạch. Tôi, mẹ, và Tetsu sẽ đi sau bằng xe buýt.

“Mình sẽ phá căn nhà này phải không ạ?” - Tetsu nói. - “Sao không cất ở

một nơi khác ạ?”

Mẹ nhìn Tetsu, nét mặt có chút kinh ngạc. Rồi mẹ mỉm cười nói:
“Mẹ đã cất cẩn thận rồi.”
“Ở đâu ạ?”
Tôi và Tetsu cùng đồng thanh hỏi, mẹ liền chỉ lên đầu mình nói ở đây,

“À không, là ở đây chứ”, mẹ đặt tay lên ngực.

“Mẹ đã sống ở đây từ nhỏ mà, mẹ biết rõ mọi ngóc ngách xó xỉnh trong

nhà này. Nếu bây giờ bỗng dưng không nhìn thấy mẹ cũng vẫn biết cái gì ở
đâu.”

“Vậy, mẹ thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.