ORGAN MÙA XUÂN - Trang 36

nhảy lên nhảy xuống làm bạn với nhũng vỏ gói snack, vỏ kẹo bay nhè nhẹ
trong gió.

“Ồ,” Tetsu chớp chớp mắt. Tôi nắm chặt tay Tetsu kéo lại.
Đó là một người đàn bà kỳ lạ. Bây giờ không phải mùa hè, mà bác ấy lại

đội một cái mũ rộng vành có nơ hoa, mặc một bộ quần áo thể thao màu
xanh nước biển như của học sinh trung học. Khuôn mặt vuông vức của bác
không hề trang điểm, nên nếu bác không đội cái mũ đó, tôi có khi còn
tưởng là đàn ông.

“Cháu!”
Đến cả giọng cũng khàn khàn như của đàn ông.
“Dạ.”
Má Tetsu ửng hồng. Cứ như gặp được cô bé dễ thương mà mình thích

vậy. Tôi đang tự hỏi chuyện gì đây, thì Tetsu liều lĩnh vòng ra đằng sau
chiếc xe đạp, vừa đẩy vừa kêu “hây a”. Tôi vẫn đứng đó và chỉ biết nhìn
chăm chăm vào chiếc xe chất đầy đồ linh tinh ấy leo lên bờ kè.

“Chà, cảm ơn cháu nhé. May có cháu giúp.”
Bác ấy người đầy mồ hôi, mỉm cười rất tươi. Bác cũng mỉm cười với tôi

dù tôi chẳng giúp được gì rồi hỏi “Chị gái đây à?” nên tôi trả lời lúng búng:
“Dạ...” Người thân thiện quá thế này cũng phiền lắm.

“Ơ kìa, đó là người điều khiển ở chỗ vỏ lon đấy,” Tetsu nói.
Vậy ư? Là người điều khiển đĩa nam châm khổng lồ đó à? Nhưng người

đó...

“Cháu tưởng là đàn ông chứ gì?”
Tôi buột miệng trả lời luôn: “Vâng.”
Bác ấy cũng kêu lên một tiếng “kha” làm tôi giật bắn mình. Nhưng đó là

một tiếng cười sảng khoái.

“Bác hay bị nói như vậy lắm. Hoặc là trông bác như đàn ông mà giống

đàn bà vậy.”

Thật là lằng nhằng.
“Bác ơi, điều khiển cái đó có khó không ạ?”
Tetsu vừa hỏi xong, bác liền bật cười thoải mái. Chỗ răng khểnh có gắn

răng vàng. “Không hề.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.