ORGAN MÙA XUÂN - Trang 44

“Đóng nhẹ thôi cháu.”
Ông nói, vẫn ngồi nhìn bát udon.
“Tại cái cửa cứ bị kẹt đấy chứ.”
Sau khi ăn xong bữa trưa, ông tìm đâu được một cây nến đã cháy dở.

Ông bắt đầu bôi sáp nến lên khung cửa sổ. Loạch xoạch mở ra đóng vào cái
cửa vài lần, kiểm tra mức độ trơn tru.

Tôi bước ra ngoài hiên nhà, không hiểu từ lúc nào sân vườn với mấy

chậu cây cảnh bị bỏ bê và bồn cây vứt lung tung đã mọc đầy cỏ dại. Cả
phía dưới gốc cây đỗ quyên và cây nguyệt quế được trồng trên tường rào
lẫn giữa khe nứt ở sàn xi măng ngay dưới hiên nhà, những mầm cỏ bé xíu
cũng đang nhú ra, vươn thẳng lên.

“Ông ơi, mấy cây tulip năm ngoái đã ra hoa rồi này.”
Tôi thử cất tiếng gọi từ ngoài hiên. Nhưng người mở cửa không phải là

ông mà là Tetsu.

“Từ đây không ngửi thấy mùi gì nhỉ.” - Tetsu khịt khịt mũi. - “Chị ơi,

mình ra chỗ đó đi.”

“Chỗ đó?”
“Chỗ cái xe buýt hỏng ấy.”
“Chỗ vứt đồ cũ hôm qua á?”
“Đúng rồi.”
Tôi không có hứng thú đi lắm. Lũ mèo ở chỗ đó mắt đầy ghèn, lại còn rất

gầy gò, trông đáng thương tới mức tuyệt vọng. Không biết chừng có con
còn mắc bệnh ấy chứ. Nghe nói mèo thường chết ở chỗ con người không
thấy, nhưng nếu chúng đột ngột chết trước mắt mình thì sao? Còn kinh
khủng hơn cả việc tìm thấy xác chúng nữa.

Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng chà xát trên chiếu tatami. Ông, cái bụng

phệ ra, đang vừa đẩy vừa kéo chiếc đàn organ hôm trước. Cả tôi và Tetsu
đều bối rối không mở nổi cánh cửa. Ông vừa nói “Hây! Hây!” vừa cố đẩy
chiếc organ cũ ra bên ngoài hiên nhà, nhưng bỗng dưng ông lại bật ho. Mặt
ông đỏ bừng. Ông mắc bệnh huyết áp cao cơ mà, đừng gắng sức quá nữa.

“Ông định làm gì với cái này ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.