ORGAN MÙA XUÂN - Trang 45

Không có câu trả lời vì ông đang ngậm điếu thuốc lá trong miệng khi

vừa ngừng ho.

“Ông không định sửa nó chứ ạ?”
“Phải sửa chứ.”
Lại nữa ư? Thành thực thì tôi đã nghĩ vậy đấy. Cái kiểu “vẫn còn dùng

được mà” lại bắt đầu. Có lần, cánh cửa tủ lạnh bị bật ra, mọi người đã nghĩ
phải mua thay cái mới rồi. Cái tủ lạnh nhà tôi đã quá cũ, lúc ấy cây gậy kim
loại để chống cửa tủ bị bẻ gập lại trông như sắp gãy ra vậy. Nhưng ông đã
cố sửa nó trong đúng hai ngày. Cửa tủ lạnh khi mở ra vẫn hơi khó, nhưng
dù sao cái tủ lạnh cổ lỗ sĩ đó vẫn còn sử dụng được. Cái ti vi ở trong phòng
ông cũng vậy. Từ trước khi tôi sinh ra, ông đã từng sửa cái ti vi đó khi nó
mất hình rồi. Cho tới bây giờ thì có hai kênh không xem được. Mẹ cũng đã
có lần định tặng ông một cái mới, nhưng ông nói: “Nghĩ mà xem. Có bao
nhiêu kênh như thế nhưng mỗi lần cũng chỉ xem được một kênh thôi” và
kiên quyết không nhận.

Thế mà bây giờ, nếu muốn xem mấy bộ phim lịch sử được chiếu trên

kênh không xem được ấy, thỉnh thoảng ông vẫn nhòm ra sau cái ti vi.
Những lúc như vậy, mẹ lại thở dài một tiếng, vờ như không thấy ông đang
lắc lắc đầu: “Chẳng biết gọi là cứng đầu hay là không muốn chịu thua ai
nữa.”

❀❀❀

“Oa!!” Tetsu hét toáng lên. “Chị ơi nhìn này.”
Tấm ván sau của cây organ mọc đầy mốc xanh. Ông nhả khói thuốc,

dáng như không quan tâm, đứng bên cạnh chiếc organ cũ đã hỏng sau mấy
chục năm không được tắm ánh nắng mặt trời, giống như đứng bên một
người anh em tốt.

“Hai đứa không đi đâu à?”
“Ông có cần cháu giúp gì không ạ?” Tôi cứ thử hỏi vậy.
“Không cần.”
Thế là chúng tôi liền ra khỏi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.