phiên chế vào đơn vị bộ binh 165, Sư đoàn Cầu vồng 42, sau đó lên đường
đến những chiến hào đẫm máu của nước Pháp. Ở đó, Donovan và binh lính
của ông thu được nhiều kinh nghiệm quân sự - cái mà Roosevelt bị từ chối.
Donovan, lúc này là thiếu tá, và người của ông chiến đấu dũng cảm và
tiếng tăm của ông nổi như cồn. Dẫu khét tiếng vì quy định nghiêm ngặt về
uống rượu và huấn luyện không ngừng, nhưng viên thiếu tá vẫn được binh
sĩ ngưỡng mộ. Một trong số những người cổ vũ nồng nhiệt cho ông, cha
tuyên uý của trung đoàn Patrick Duffy, đã viết: "Kết quả của việc theo dõi
Donovan qua 6 ngày chiến đấu - sự bình tĩnh, thái độ sẵn sàng, tài xoay sở
của ông cho thấy lúc này lòng ngưỡng mộ (của binh lính) đối với ông là
không có giới hạn". Không bao giờ chấp nhận ngồi ở nơi an toàn trong khi
binh sĩ của mình đang trong vòng nguy hiểm, Donovan chiến đấu sát cánh
cùng những chiến binh người Ai-len chiến đấu, định hàng loạt vết thương
và được tặng Huân chương Trái tim màu Tía có hai bó sồi. Ông nhận Huân
chương Chữ thập vì thành tích trong trận đánh thứ hai tại Marne và được
thăng chức trung tá. Tinh thần "thường bất chấp hiểm nguy và thành tích
trong chiến thắng quân thù tại Landres-et- St. George đã đem lại cho ông
Huân chương Danh dự và quân hàm đại tá".
William Donovan trở lại New York như một người con nổi tiếng, được tôn
kính và có nhiều cơ hội. Sự trung thành triệt để của ông đối với triết lý lời
nói đi đôi với việc làm, nhanh chóng đưa danh tiếng nổi như cồn của ông
vốn gắn với chủ nghĩa anh hùng trên chiến trường đến chỗ bị xã hội ruồng
bỏ.
Nhờ tiếng tăm trận mạc, ông đã được mời tham gia một trong những câu
lạc bộ nam có chọn lọc nhất Buffalo, nơi những nhà lãnh đạo quan trọng và
có ảnh hưởng lớn nhất thành phố được hưởng đều đặn nguồn cung ứng tiền
lãi rượu Whiskey - sau này mới bị cấm bởi Luật cấm nấu và bán rượu(4).