PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 1 - Trang 165

mình làm hung khí đâu!”

“Biết đâu mày muốn mọi người nghĩ thế.”

Lời chỉ trích của Akiko khiến cơn tức giận của Goro chuyển sang người chị

gái, “Đừng có giả bộ! Chính chị đã dùng cái cúp đó để bẫy em đúng không?”

“Mày đùa à. Việc gì tao phải mất công như thế?” Trước câu hỏi của Akiko,

người anh Kazuo đưa ra lời giải thích hợp lý, “Nếu giết mẹ rồi đổ tội cho Goto,
phần tài sản của Akiko sẽ tăng lên chứ sao.”

“À, ra thế!” Không biết có phải tư duy chậm chap không mà giờ Akiko mới

hiểu rõ vấn đề. “Nhưng không phải em. Em hiểu rồi, là ông Sosuke. Ông Sosuke
là người được hưởng nhiều tài sản nhất.”

“Ô kìa, Akiko.” Ông Sosuke vội vã xua hai tay, “Cháu đừng nói lung tung.

Làm sao chú có thế giết vợ mình được. Chú yêu bà ấy nên lấy bà ấy. Chú không
hề quan tâm đến tài sản…”

“Nói dối!”

“Yêu đương gì!”

“Ông chỉ quan tâm đến tài sản thôi!”

Ba anh em vốn bất hòa bỗng dưng lại cùng chung nhịp thở. Người bố dượng

đáng thương bị dồn vào chân tường. Trong gia đình Kodama, sự tồn tại của ông
Sosuke chẳng khác gì đống báo phế liệu.

“Ra vậy. Tôi hiểu được tình hình rồi.” Mặc dù chẳng hiểu mình đã hiểu

được gì nhưng thanh tra Kazamatsun cứ tạm thời gật đầu. “Việc tranh cãi xem ai
đáng ngờ có vẻ như không có hồi kết. Vậy chúng ta hãy thứ nghĩ theo hướng
ngược lại. Có ai khẳng định được rằng chỉ mình mình không phải là hung thủ
không?”

Tất cả quay sang nhìn nhau. Một người đàn ông giơ tay lên với vẻ dứt khoát.

Đó là Maeda Toshiyuki.

“Tôi chẳng được hưởng nổi 1 yên nếu như giết giám đốc. Chưa kể tôi sẽ mất

việc, mất luôn cả chốn nương thân. Tôi không thể giết giám đốc được. Xin hãy
hiểu cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.