PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 155

Sau vài chục phút thì chiếc xe buýt đến bến Kunitachi. Còn xa mới tới

dinh thự Hosho nhưng đây là bến cuối nên Hosho đành phải xuống. Cô xõa
tóc, tháo cặp kính không số rồi đi bộ về nhà.

Thật không thoải mái khi xung quanh tràn ngập không khí Giáng sinh.

Ngắm nghía nhiều sẽ thấy bản thân kém may mắn nên Reiko vờ như không
trông thấy gì và suy nghĩ về vụ án.

Cái chết của Matsuoka Yumie là án mạng hay tai nạn? Nếu là án mạng

thì hung thủ là ai? Trong trường hợp đó, hung thủ làm thế nào để chạy trốn
khỏi hiện trường?

“Lại còn không để lại dấu vết nào trên tuyết chứ. Làm thế nào… thế

nào…”

Do mải nghĩ nên Reiko không để ý phía trước. Cô đâm sầm vào một

vật màu đỏ.

“Tôi xin lỗi…” Reiko loạng choạng như sắp ngã. Dang hai tay đỡ cô là

ông già Noel mặc áo đỏ… do một người đàn ông dong dỏng cao đóng. “Tiểu
thư không sao chứ?”

Anh ta cầm trên tay một tấm bảng, có vẻ như để chào bán bánh quy.

Tôi không sao, Reiko xua tay bước đi. “Hỏng rồi, hỏng rồi, mình phải cẩn
thận hơn.” Reiko tự vỗ vào đầu. “Mà anh Kageyama cũng vất vả nhỉ. Anh đi
làm thêm tại tiệm bánh vào ngày này ư?”

Chắc hẳn tiền lương quản gia cũng có lúc không đủ cho anh ta tiêu xài.

Nếu kiếm được việc ngon, chuyện anh ta bỏ mặc ông chủ và tiểu thư để đi
làm thêm cũng có thể thông cảm được. Hử? Còn lâu nhé, nhưng sao anh ta
lại ở đây?

Reiko hùng hổ quay lại, tóm lấy ông già Noel đứng trước cửa hàng

đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.