PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 237

phải vật dụng của một quản gia nhưng Kageyama lúc nào cũng mang theo
để phòng thân.

Kageyama trỏ cây gậy về phía cửa sổ, lên giọng khích lệ Reiko, “Nào,

tiểu thư hãy phát huy vai trò của mình đi. Tôi sẽ đi sau tiểu thư một bước.”

“Vớ vẩn! Anh đi trước chứ! Điều đó là đương nhiên rồi!”

Vài phút sau. Hai người chui qua ô cửa sổ để vào bên trong bức tranh

theo thứ tự Kageyama đi trước, Reiko theo sau. Dưới ánh đèn pin rọi từ tay
Kageyama, hai người bước xuống bậc cầu thang dốc và hẹp chỉ đủ chỗ cho
một người. Đây là một trải nghiệm kỳ lạ chưa từng có của Reiko.

“Chúng ta đang ở đằng sau bức tranh…”

“Vâng, hình như đang ở chỗ bụng cô gái…”

Nhưng đi mãi vẫn chưa hết cầu thang. Reiko càng lúc càng lo. Cô

không thể nhìn thấy mặt của Kageyama. Điều này khiến cô thêm lo lắng.
Reiko cảm giác như mình đã đi qua hết bức tranh, giờ đang tiến xuống lòng
đất. Bỗng cầu thang ngoặt sang một bên. Kageyama đi thêm vài mét nữa thì
dừng lại.

“Có một cánh cửa. Hình như là của một căn phòng dưới lòng đất, tiểu

thư định sao?”

“Sa… sao là… sao… Xuống tận đây rồi thì mở ra chứ sao.”

Nếu chỉ có một mình, Reiko sẽ quay ngay lại để gọi thêm mười cảnh

sát có vũ trang tới cứu viện.

Vậy mà trước mặt Kageyama, cô lại thấy mình mạnh mẽ đến khó tin.

Trong lòng tự nhủ cần phải sáng suốt hơn nhưng hành động của cô lại hoàn
toàn trái ngược. Reiko ra oai hơn thường lệ, “Mở ra đi Kageyama!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.