PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 236

Reiko sững người. “Nhưng đây là tranh…”

“Vâng, là tranh. Nhưng đồng thời cũng là một bức tường xây bằng vữa.

Tiểu thư không thấy lạ là lại có một ô cửa sổ trên bức tường à?”

Nói xong, Kageyama dựng chiếc thang hướng về phía bên phải của bức

tranh. Anh thoăn thoắt trèo lên thang hệt như một con mèo. Leo tới chỗ cửa
sổ, Kageyama dừng lại quan sát. Anh với tay ra để gõ vào bề mặt bức tranh.
Thanh tra Kazamatsuri từng bảo nếu làm xước tranh sẽ phải đền cả triệu yên
nhưng Kageyama không quan tâm. Anh mỉm cười hài lòng, đặt tay trái đặt
lên khung cửa sổ rồi nói vọng xuống với Reiko, “Tiểu thư nhìn này. Bí mật
về căn phòng kín đã được làm rõ.”

Tay trái của Kageyama hơi với về phía trước. Cửa sổ trong bức tranh

nhẹ nhàng mở ra, không hề phát ra tiếng động.

“Oa! Mở rồi… Cửa sổ trong bức tranh mở ra rồi kìa! Không thể tin

nổi!”

Quá đỗi ngạc nhiên và tò mò, Reiko cũng trèo lên theo. Cô rướn người,

nhòm vào bên trong như muốn gạt Kageyama sang một bên. Đằng sau cửa
sổ là khoảng không gian mờ mờ tối. Nhưng không phải ở ngoài trời. Có một
cầu thang hẹp dẫn xuống dưới. Bên trong rất tối nên không nhìn được đầu
kia của cầu thang.

“Nhưng có cầu thang nghĩa là phải dẫn đến đâu đó.” Reiko rút từ túi áo

vest ra chiếc đèn pin. “Chúng… chúng ta… vào… vào… thôi, Kageyama.”

“Giọng tiểu thư đang run đấy.”

Kageyama nói và cho tay vào túi áo vest tuxedo. Anh rút ra một cây

gậy màu đen. Nhưng không phải đèn pin. Anh vung lên, lập tức cây gậy dài
thêm khoảng 50cm. Một cây dùi cui đặc chủng của cảnh sát. Loại vũ khí này
không phổ biến lắm, xưa vẫn được các nhà hoạt động cách mạng ưa dùng,
còn giờ là đồ chơi của những kẻ nghiện vũ khí. Dù gì thì đây cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.