PHẠM XUÂN ẨN - ĐIỆP VIÊN HOÀN HẢO X6 - Trang 343

khôn đến như vậy, nhất là nó biết nghe hiệu lệnh điều khiến bằng tiếng
Pháp. Người chủ của nó thật đáng nể!

Về sau, khi rảnh rỗi, tôi tò mò hỏi anh về chuyện con chó. Anh cười,

trả lời: “Cái nghề tụi mình thì phài luôn luôn nghĩ cách 'đánh bóng' cái 'bình
phong’của mình để mọi người, nhất là bọn một vụ an ninh, nể mình mà
không bao giờ dám nghi mình là Việt Cộng”. Rồi anh kể tôi nghe chuyện về
con chó: “Nó là của một nhà tư sản người Pháp tặng cho Nguyễn Cao Kỳ,
lúc bây giờ đang là Chủ tịch Uỷ ban Hành pháp (tương đương thủ tướng)
trong chính phủ do Nguyễn Văn Thiệu đứng đầu. Con chó do người Pháp
chính cống huấn luyện nên nó chỉ biết nghe sự điều khiển bằng tiếng Pháp.
Tôi rất thích con chó này và nghĩ nó có thể giúp ích nhiều cho công việc
nên đã đề nghị tên quán lý chó trong Dinh Độc lập làm cho con chó ấy ốm
và ghẻ lở rồi thanh lý cho tôi, tôi sẽ thưởng cho ba ngàn đông (thời ấy
tương đương một lượng vàng). Việc làm cho con chó bị ốm và có ghẻ thì
đâu có khó gì với tên quàn lý. Thế là con chó về tay tôi. Sau một thời gian
được chăm sóc kỹ, nó trở thành con chó đẹp như ban đầu. Tối nó canh cửa
cho tôi làm việc, ban ngày đi đâu tôi chở nó theo. Nhìn con chó oai phong
và thông minh như vậy ai cũng nể chủ của nó. Ai mà nghĩ rằng Việt Cộng
lại có nhiều tiền và thú đam mê chơi chó sang trọng như vậy!''. Ôi, anh bạn
Phạm Xuân Ẩn của tôi quả là lắm “thủ đoạn”!

Nhưng anh chỉ dùng thủ đoạn đối với kẻ thù, còn với đồng chí, đồng

đội, Ẩn rất chân thật và khiêm tốn. Có lần, cùng đi trên xe với anh để tới
Dinh Độc lập, tôi nói: “Tài liệu anh lấy được vừa rồi, cấp trên đánh giá rất
cao và điện xuống cho tôi, báo là anh được tặng thưởng huán chương chiến
công hạng nhất”. Anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nghe anh phổ biến, tôi
rất biết ơn cấp trên, nhưng đời làm tình báo trong lòng địch, biết đến bao
giờ tôi mới có vinh dự được đeo tâm huân chương chiến công cao quý ấy…
Chiến tranh còn kéo dời, vở kịch còn đang phài diễn, màn chưa hạ…

Sau ngày giải phóng, thống nhất đất nước, hai chúng tôi thường gặp

nhau. Tôi nhớ mãi cái lần anh đạp xe từ nhà anh ở đường Lý Chính Thắng,
Quận 3, vô nhà tôi tận khu vực Thanh Đa để xin một trái đu đủ xanh về làm
thuốc cho chị. Thấy một con người hào hoa, trước đây đi mây về gió,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.