PHẠM XUÂN ẨN - ĐIỆP VIÊN HOÀN HẢO X6 - Trang 347

xách thì nguy hiểm vô cùng, vì bọn mật vụ có thể chặn xét dọc đường. Tôi
ngẩn người, lúng túng. Nhưng thật may, anh Ẩn chưa quay xe về Sài Gòn
mà vẫn đang ngồi yên trên xe, tay cầm điếu thuốc đang cháy, mát đăm đăm
nhìn về phía tôi. Suốt đời tôi không bao giờ quên được ánh mắt của anh, với
cái nhìn khi thì như thúc giục, khuyến khích, động viên tôi cố gắng hoàn
thành nhiệm vụ, khi thì dịu dàng, ấm áp như sẻ chia những khó khăn mà tôi
gặp phải.

Cũng có những đợt anh Ẩn đi công cán lâu ngày, tôi phải làm việc trực

tiếp với anh Tư Cang, lúc đó là Cụm trưởng Cụm tình báo H.63 của chúng
tôi, với cấp hàm thiếu tá. Buổi sáng, anh Tư Cang đưa tôi đi làm bằng xe
gắn máy. Lúc đó tôi làm thông dịch viên cho một viên thiếu tá tình báo hải
quân Mỹ tên là James. Buóỉ chiều, sau giờ làm việc, tên James thường đưa
tôi về nhà bằng xe hơi. Anh Tư Cang thường đùa: “Đời điệp báo, em là số
một - sáng có thiếu tá tình báo Việt Cộng đưa đi làm, chiêu có thiếu tá tình
báo Mỹ đưa về”. Nói vậy thôi, chứ thính thoảng anh Tư Cang mới phải làm
tài xế cho tôi. Vì yêu cầu của công việc, anh Phạm Xuân Ẩn thường xuyên
chở tôi trên chiếc xe hơi Renault-4 của mình.

Không chỉ là đàn anh trong nghề, Phạm Xuân Ẩn còn là một người

anh quý mến, với những đức tính mà tối luôn học hỏi, áp dụng vào công tác
điệp báo của mình. Là phóng viên một tờ báo lớn của Mỹ nhưng có khi vừa
mới tiếp xúc với các quan chức chóp bu xong, anh lập tức sẵn sàng sà vào
vui chơi với trẻ con đường phố, những đứa bé bụi đời, bán báo, đánh giày,
hoặc trẻ lang thang cơ nhỡ. Anh rất cần nhiều thời gian để làm việc, nhưng
cũng có thể ngồi suốt đêm tâm sự về những chuyện vụn vặt đời thường.
Trong công việc và trong cuộc sống, anh luôn quan tâm đến những chi tiết
tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng.

Chẳng hạn, những lần đưa chị em tôi trong vai các quý bà thượng lưu

đến dự những buốỉ tiệc sang trọng, anh luôn nhắc chúng tôi khi đến nơi thì
ngồi yên trong xe, đợi anh xuống mở cửa rồi mới bước xuống, lúc lên xe
cũng vậy, phải đợi anh mở cửa, nghiêng mình đưa tay mời thì mới nhẹ
nhàng vén áo bước lên. Hay những lần tôi đến tìm gặp anh ở văn phòng
hãng tin Reuters hoặc văn phòng chi nhánh tạp chí Time, hễ thấy tôi ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.