PHAN CHÂU TRINH - Trang 120

Vu gia

Phan Châu trinh

Chương 17

Phan Châu Trinh cảm động trước những tràng pháo tay kéo dài của người
nghe. Khi chia tay mọi người, Phan Châu Trinh mới cảm nhận hết nỗi buồn
cô độc. Ông thả từng bước một trên đường…
Những lời nói của ông, những ý kiến của ông với anh em người Việt ở nơi
đất khách quê người chẳng qua cũng chỉ là món ăn bồi bổ tinh thần, giúp
cho họ nhớ tiếng Việt, nhớ mình là con Hồng cháu Lạc, nhớ mình là người
dân đang bị mất nước, bà con ở quê nhà chịu lắm cảnh lầm than… Chỉ có
rứa thôi chứ nào có đạt kết quả gì cho lắm. Đã không ít người tâm sự với
ông rằng, tập trung lại nghe ông nói chuyện là để… bớt nhớ quê nhà. Ông
hoàn toàn tin đó là những lời nói thật.

Dằn vặt sao cho khỏi hội này !
Một thân Nam Bắc lại Đông Tây.
Nước cờ đã bí mong toan gỡ,
Giấc ngủ đương ngon giở khuấy rầy.
Chiu chít càng thương gà mất mẹ,
Lao nhao chi sá cáo thành bầy.
Ớ người chín suối thiêng chăng nhẽ ?
Một nén tâm hương hỡi biết đây !

Phan Châu Trinh khẽ ngâm rồi thò tay vào túi lấy chiếc khăn tay ra lau
nước mắt và thấy mình đã chạm tới tuổi già. Phan Châu Trinh để ý thấy
thời gian gần đây mình hay nhớ lại chuyện cũ và hay khóc. Phan Châu
Trinh lẩm nhẩm một mình: Già rồi ! Già thật rồi !
Đường phố bắt đầu vắng lặng thì cũng là lúc Phan Châu Trinh quẹo vào
xóm lao động đã cưu mang ông lâu nay.
- Cậu !
Phan Châu Trinh giật mình, dừng lại.
Nguyễn An Ninh đã đứng sừng sững trước mặt ông.
- Con nghe bà con nói, cậu đi diễn thuyết, thành thử ngồi đây chờ cậu về là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.