PHAN CHÂU TRINH - Trang 124

độc giả không thiếu; tiền bạc thì đã có gia đình đồng ý hỗ trợ. Do vậy, tôi
tin mình sẽ làm được.
- Anh cũng đã lấy cử nhân luật thì còn lạ gì bọn Tây cai trị. Trên đất Pháp
tự do báo chí được thực thi, còn ở xứ thuộc địa như xứ Annam ta thì mọi
thư bị cấm, kể cả nhà in và độc giả. Cứ nhìn cụ Tây Hồ đây và những thông
tin của bạn bè cụ ấy báo qua đủ biết khó khăn đến mức nào. - Phan Văn
Trường nói.
Phan Châu Trinh khoát tay.
- Anh yên tâm chuyện đó. Cái lo của Ninh bây giờ, chính là bài vở và anh
là trụ cột.
Nguyễn An Ninh nói thêm:
- Quả thật cháu chỉ lo bài vở, còn nhà in và độc giả thì không lo. Cháu
nghiên cứu kỹ rồi. Chúng ta ra báo bằng tiếng Pháp thì sẽ không bị cấm
đoàn, hơn nữa ở đất Sài Gòn, cháu nghĩ mình có thể luồn lách, chỉ cần cụ
nhận lời.
Phan Văn Trường cười cười, liếc nhìn Phan Châu Trinh nói:
- Anh đề cao lớp già chúng tôi quá rồi.
- Cháu đã bàn qua với cậu Tây Hồ rồi. Với kinh nghiệm của cụ và cái quốc
tịch Pháp của cụ sẽ giúp Ninh nhiều lắm.
Nghe về quê nhà làm những công việc mình thích, Phan Văn Trường rất
vui.
- Tôi hỏi thật, nếu tờ báo có gì khó khăn, anh có nuôi được tôi không ?
Biết Phan Văn Trường đã nhận lời, Nguyễn An Ninh sung sướng nói:
- Điều đó quá dễ đối với cháu.
Mọi người cùng cười và bữa cơm cũng đã dọn.
Nguyễn An Ninh muốn ở lại tâm sự với Nguyễn Ái Quốc và Nguyễn Thế
Truyền, nên Phan Châu Trinh đành về Marseille một mình.
Nguyễn Ái Quốc đưa chân Phan Châu Trinh thêm một đoạn và nói:
- Cháu đã nhận được thư của bác. Cháu suy nghĩ nhiều lắm, nhưng chưa
biết xử trí thế nào. Hôm nay nghe kế hoạch của Ninh, cháu thấy như có
người đã cất giúp mình cái gánh nặng trên vai.
Phan Châu Trinh vừa đi, vừa nói từ tốn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.