PHÁN QUYẾT - Trang 102

Vừa vào cổng chính, Lý Cao Thành liền xuống xe. Cổng chính cách

tòa nhà văn phòng công ty còn một đoạn khá xa nhưng ông không muốn
ngồi xe nữa.

Một bầu không khí không rõ nét bao trùm lấy ông một cách quyết liệt.

Rất lâu sau ông mới chính thức nhận ra, cái không khí không rõ nét ấy

hóa ra là vẻ lạnh ngắt như băng ở khắp nơi trong công ty!

Một doanh nghiệp lớn với hơn hai vạn công nhân viên, nhất là lại

trong khoảng thời gian 3, 4 giờ chiều lẽ ra phải thể hiện một không khí và
cảnh tượng sầm uất nhộn nhịp, huyên náo rộn ràng, ngựa xe tấp nập, cười
nói râm ran. Đặc biệt là với một doanh nghiệp dệt may lớn, thì dù cho đứng
ở nơi xa nhưng tiếng máy móc ầm ầm, tiếng dệt vải inh tai vẫn khiến người
ta nhận ra thanh thế và âm vang như tiếng bão ầm trời hay tiếng sóng cuộn
tuôn trào của nó.

Với một người cựu kĩ sư và cựu xưởng trưởng có kinh nghiêm mấy

chục năm trong nghề dệt may thì mỗi lần nghe âm thanh này, nhìn thấy
cảnh tượng này, trong lòng sẽ trào lên một cảm giác thân thiết và ấm áp
không thể diễn tả bằng lời, nó vừa quen thuộc vừa vui sướng.

Tiếng ồn không tốt cho con người, nhất là những tiếng ồn trong xưởng

may mặc lại càng có hại. Để loại bỏ đi loại âm thanh này, họ đã từng nhiều
lần cải tiến kĩ thuật, đã từng cố gắng không mệt mỏi. Nhưng không biết vì
sao, chỉ cần nghe thấy thứ âm thanh ồn ào hại sức khỏe ấy, con tim lại trở
nên thực tế và ổn định lạ thường. Và hễ nó không còn xuất hiện nữa thì sẽ
thấy lo lắng bất an, tâm tư bất định giống như là thiếu đi một thứ gì đó.

Và hôm nay, nơi mà ông vốn quen thuộc, vốn rất nhớ nhung, nơi mà

ngay cả trong mơ cũng thấy mịt mờ sương khói, thấy người chen kín đặc ấy
đột nhiên sao lại thành một bãi đất hoang phế trống không thế này! Không
có tiếng máy móc gầm thét, thậm chí những chú chim sẻ mà họ từng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.