PHÁN QUYẾT - Trang 104

"... Một nhà máy nếu hai, ba năm không khai công, bất kì một người

có chút kiến thức thường thức nào cũng đều biết, nhà máy như thế thực sự
chẳng khác nào không còn nữa, không tồn tại nữa... Thị trưởng Lý, ông
cũng là lãnh đạo cũ của nhà máy dệt may Trung Dương, tôi nghĩ điều này
ông rõ hơn ai cả!" Không hiểu sao lời của cựu kĩ sư trưởng Trương Hoa
Bân lại vang lên bên tai Lý Cao Thành. Đúng, ông rất hiểu, đây tuyệt đối
không phải là những lời nói dối. Những chiếc cổng xưởng này nếu như tiếp
tục đóng kín như vậy, tất cả thực sự coi như không còn nữa, không tồn tại
nữa.

Nhưng bây giờ phải làm thế nào để khởi động lại nó? Nợ gần sáu trăm

triệu! Gần sáu trăm triệu đấy, điều này mang khái niệm gì! Nếu dùng số
tiền đó thì có thể kiến tạo lại hai, ba doanh nghiệp lớn như Công ty tập
đoàn Dệt may Trung Dương! Đây tuyệt đối không phải là chuyện đùa.

Và giờ đây phải trả bao nhiêu tiền mới có thể khởi động lại nó?

Biện pháp tốt nhất là tuyên bố phá sản, chả trách có người nói như

vậy. Hễ tuyên bố phá sản, nợ không còn nữa, gánh nặng cũng buông đi,
trách nhiệm cũng không tồn tại nữa, lãnh đạo sẽ nhẹ nhàng hơn. Công nhân
viên tự kiếm đường sống, cán bộ đổi nơi làm, nổi loạn, khiếu kiện, mây tan
rồi trời sẽ lại nắng, qua thời gian sẽ chẳng còn việc gì xảy ra.

Còn một vài cán bộ của chúng ta lại vẫn dựa vào cái dù cũ, vẫn đang

chờ để dựa dẫm, vẫn đang yên tâm nằm trong vòng tay che chở của Nhà
nước, vẫn dửng dưng trước cải cách và tương lai của quốc gia, vẫn vô trách
nhiệm với nhiệm vụ của bản thân, vẫn vô cảm, nghe gì nhận đấy, vô lo vô
nghĩ, đến đâu thì đến, thậm chí còn sống trong mơ mộng, đêm ngày hoa
rượu, tán tận lương tâm, gạt mình gạt người, nếu không phải là những phần
tử suy đồi biến chất thì cũng là đang tự đào mộ chôn mình, tự chuốc lấy
diệt vong!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.