PHÁN QUYẾT - Trang 263

Rượu chuốc đến giờ này, hai người đã không nói chuyện gì nữa. Mặc

dù uống hơi nhiều nhưng Lý Cao Thành vẫn hết sức tỉnh táo. Dương Thành
hôm nay làm sao vậy? Lấy rượu Mao Đài, giống như trong lòng có tâm sự
vậy, chuốc cho cả hai tới bộ dạng này? Là vì cuộc họp thường ủy hôm nay
sao? Là vì cuộc điện thoại của Phó Bí thư Tỉnh ủy Nghiêm Trận vừa nãy
sao? Hay là vì có điều gì khác muốn nói với ông? Hay là vì cuộc nói
chuyện buổi sáng, cảm thấy bản thân nói quá lời nên cố tình thể hiện tấm
lòng chân thật và lời xin lỗi?

Không đúng, Dương Thành không phải là người như vậy, cũng không

có tính cách như vậy. Sở dĩ hôm nay Dương Thành tỏ ra thương cảm và
nặng nề như vậy, thậm chí là có rất nhiều điều day dứt trong lòng mãi
không thốt ra được ấy, chắc chắn có điều gì khó nói đây.

Vậy thì đó là gì? Dương Thành rốt cuộc muốn nói với ông điều gì?

"Bí thư Dương, chắc ông có điều gì muốn nói với tôi phải không?" Lý

Cao Thành đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lên tiếng hỏi, "Tôi biết, hôm nay
ông mời tôi đến tuyệt đối không phải chỉ muốn cùng tôi thưởng thức chén
rượu lâu năm của nhà ông."

Dương Thành trầm tư một hồi lâu rồi thở dài nhìn Lý Cao Thành nói:

"Lão Lý, trước đây tôi đã nói với ông rất nhiều lần, vấn đề giống như

của Trung Dương giải quyết được hay không mấu chốt là ở ông. Bây giờ
xem ra câu nói đó của tôi có chút tự tư ích kỉ rồi."

"Trước giờ tôi lại không hề có cảm giác đó." Lý Cao Thành không ngờ

Dương Thành lại nói như vậy.

"Đây không phải là cảm giác của ông, mà là cảm giác của tôi." Dương

Thành vô cùng thành thật, "Lão Lý, tôi còn nhiều lần nói với ông, sự việc
của Trung Dương có lớn nữa cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là sự việc
đó mới chỉ là một góc nhỏ của vấn đề. Không biết ông có suy nghĩ cân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.