PHÁN QUYẾT - Trang 398

hay, bởi cứ cho là biết rồi thì có gì khác đâu, cứ như vậy xem ra lại khá hơn
chút, có lẽ sẽ càng hiểu hơn tình hình thực tế.

Khá lâu sau mới dỗ dành được đứa trẻ thôi khóc, đứa bé thật sự đang

rất đói, đang há miệng ăn lấy ăn để những thứ không biết gọi là gì ở trong
bát.

Căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh.

Nhưng chứng kiến gia cảnh của chiến sĩ thi đua Phạm Tú Chi, Lý Cao

Thành đứng mãi cũng vẫn không biết nên mở miệng nói gì. Có thể nói gì
nữa đây, không biết và cũng không có cách nào để nói!

"Thưa bác, chúng tôi được thành phố cử xuống để tìm hiểu tình hình

ạ." Phó Thị trưởng Quách lên tiếng, ông ấy đã phải cố gắng hết sức để giới
thiệu bằng một giọng ôn hòa, "Thành phố vô cùng quan tâm, tình hình công
ty chúng ta, bác là cựu chiến sĩ thi đua của công ty, vì thế chúng tôi muốn
đến để nghe ý kiến của bác."

Đôi mắt mờ đục và gương mặt toàn nếp nhăn của Phạm Tú Chi vẫn

không có bất cứ phản ứng gì, vẫn đứng ngẩn người một chỗ đối diện với
những bóng người vốn chẳng nhìn rõ mặt ấy, mãi sau bà mới nói một câu:

"Haiz, ý kiến của chúng tôi thì có tác dụng gì? Chính phủ nói cái gì thì

là cái đó. Những người công nhân như chúng tôi làm theo, chẳng phải sao?
Bao năm rồi công nhân chúng tôi chẳng phải đều nghe Chính phủ, chẳng
phải từng bước từng bước đi theo Chính phủ đó sao? Chính phủ nói gì thì là
cái đó, chúng tôi không có ý kiến."

"Bây giờ nhà máy gặp khó khăn, chắc bác cũng biết, sản xuất ngưng

trệ, công nhân không có lương, đến những cán bộ nhân viên về hưu như các
bác cuộc sống cũng không còn bảo đảm. Thưa bác, bác không có ý kiến gì
về điều này sao? Bác không nghe thấy công nhân có ý kiến gì sao? Nhà
máy này là của công nhân chúng ta, sự việc lớn như vậy, những người làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.