PHÁN QUYẾT - Trang 401

"Có chứ, một cân trứng gà có thể kiếm khoảng 1 hào. Ông nhà tôi và

con trai đạp xe mỗi người một lượt thì có thể mang được khoảng 100 cân,
hai người cùng vận chuyển, con dâu đem đi bán, rao cả ngày trời cũng sẽ
bán được hết, bỏ đi những quả giập vỡ thì cũng kiếm được 20, 30 đồng".
Khẩu khí của Phạm Tú Chi như nghĩ rằng chồng mình vẫn còn đang thời
trai trẻ.

"Một người hơn 70 rồi, còn có thể chở số trứng gà nặng như vậy sao?"

"Có chứ, ông nhà tôi khỏe lắm." Phạm Tú Chi vẫn nói bằng giọng như

thể đang ca ngợi một chàng trai vạm vỡ cường tráng, "Một chuyến đi về 70,
80 cây số, ông ấy còn đi nhanh hơn cả con trai. Hai hôm trước bị xe đụng,
hai sọt trứng gần như vỡ hết. Ông ấy trở về khóc rưng rức, khóc mãi đến
tận khuya. Thực ra số trứng vỡ đó ông ấy đã lấy vải nhựa gói về, trời mùa
đông nên không sợ hỏng, đủ cho cả nhà ăn trong nhiều ngày. Nhưng ông ấy
vẫn thấy xót xa, nên khóc như một đứa trẻ, nói rằng một sọt trứng gà này
coi như công lao bao ngày qua của cha con họ đều đổ xuống sông xuống bể
rồi, lại sắp đến Tết, những ngày này không biết sống sao đây. Sống gần hết
đời rồi, chưa bao giờ thấy ông ấy khóc như vậy lần nào..."

Phạm Tú Chi vẫn nói bằng giọng điệu không cảm xúc, không biểu

cảm, nhưng đôi mắt mờ đục đầy các vệt mây ấy dường như đang đọng lại
những giọt nước mắt trực chờ rơi xuống.

Nguyên Minh Lượng lặng lẽ quay mặt đi, quệt mạnh tay lên mặt, phó

Thị trưởng Quách cũng không thể cầm lòng, hai hàng nước mắt tuôn trào
không thể kiểm soát.

Còn cần nói gì nữa đây? Còn có thể nói gì nữa đây? Đối diện với năm

tháng cuối đời của một cựu chiến sĩ thi đua như thế này, anh còn có thể nói
được gì nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.