PHÁN QUYẾT - Trang 402

Lý Cao Thành cuối cũng cũng không nói mình là ai, ông không mở

miệng nổi, thật sự là không thể cất lời.

"Thưa bác, sắp Tết rồi, nhà mình nếu có khó khăn gì xin hãy nói ra,

thành phố nhất định sẽ tận lực giải quyết. Thành phố lần này cử chúng tôi
đến có mang theo lương thực và tiền cứu tế, tình cảnh của nhà mình hoàn
toàn đủ điều kiện để cứu tế." Phó Thị trưởng Quách thành khẩn và cảm
động nói.

"Không cần đâu!" Phạm Tú Chi rất cứng rắn cự tuyệt câu nói của phó

Thị trưởng Quách, "Có khó khăn gì? Nhà đông người có thể kiếm sống như
vậy thì còn có thể có khó khăn gì! So với thời kỳ đại cách mạng văn hóa,
thời kì những năm 1960, thì có thấm vào đâu. Nhà máy còn nhiều gia đình
khó khăn hơn chúng tôi nhiều, nếu những nhà như chúng tôi đây cũng được
cứu tế thì phải cứu biết bao nhiêu người đây. Hơn nữa, chúng tôi chẳng
phải đều là những hình mẫu thi đua mà Chính phủ dựng nên hay sao, làm
chiến sĩ thi đua một đời rồi, giờ đây lại còn đòi Nhà nước và Chính phủ cứu
tế nữa, làm vậy để người ta cười cho sao? Nếu để người khác biết thì chẳng
phải sẽ làm xấu mặt Nhà nước, xấu mặt Chính phủ ư? Mấy ngày trước tôi
đã nói với xưởng trưởng Nguyên rồi, chỉ cần chúng tôi còn một hơi thở thì
gia đình tôi không cần cứu tế. Tôi cũng đã nói với mọi người trong nhà,
làm người không được quên gốc rễ, mạng này của ta là do Đảng Cộng sản
mang lại, do Giải phóng quân đã cứu ta khỏi bị chết đói từ vòng tay mẹ, thử
nghĩ xem làm sao ta có thể xin Đảng cứu tế đây..."

Một câu nói khiến cho tất cả những người có mặt ở bên trong lẫn bên

ngoài đều phải rơi lệ. Lý Cao Thành đã cố nén lại nhưng nước mắt vẫn cứ
thế rơi xuống. Cuối cùng, ông lên tiếng hỏi:

"Thưa bác, bác không có yêu cầu gì khác sao? Như mắt của bác, thành

phố có thể gửi tiền thuốc để chữa khỏi mắt cho bác, bệnh này không tốn
nhiều tiền đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.