PHÁN QUYẾT - Trang 471

Bao nhiêu năm qua, thật sự ông vẫn luôn cho là như vậy, thật sự nghĩ

là vậy, ông thầy bói quả là phi thường, thực sự đã xem chính xác hoàn toàn.

Thế nhưng, mấy ngày hôm nay, giống như bị rớt xuống từ mây xanh,

khi mở mắt ra, mới phát hiện tất cả hóa ra đều là giả. Hóa ra ông vẫn luốn
sống trong ảo tưởng, bọn họ không chỉ lừa gạt ông bao năm qua, mà chính
bản thân ông cũng đã tự lừa gạt mình suốt những năm tháng ấy.

Dù đã là một Thị trưởng, nhưng thực ra ông vẫn thuộc lớp người bình

thường, để vợ gạt ông lâu như vậy, lại để cấp trên che mắt lâu như vậy, ông
còn dám nhận là một người lãnh đạo có cái nhìn sắc bén, thông hiểu quyền
biến, xuất sắc hơn người? Vừa không thể tự do quyết định, lại không thể
đảm đương một mình, cho dù là Thị trưởng, tỉnh trưởng, thậm chí cao hơn,
thì cũng có tác dụng gì? Suy cho cùng cũng khác gì một kẻ ăn không ngồi
rồi? Khác gì một xác chết biết đi?

Nếu Nghiêm Trận không phải là người chủ tốt của anh, vậy thì người

chủ tốt ấy rốt cuộc ở đâu? Nếu Ngô Ái Trân không phải là người vợ hiền
xinh đẹp của anh, vậy thì còn có một người vợ hiền xinh đẹp thật sự khác
ư?

Huống chi liệu anh có thực sự rời bỏ được vợ mình hay không?

Đột nhiên ông nhớ đến bộ dạng sợ hãi tột độ và tiếng hét thất thanh

của Ngô Ái Trân tại bàn tiệc ngày hôm qua, trên gương mặt nhăn nhó đau
khổ của bà, ông rõ ràng nhìn thấy được tình cảm vợ chồng mười mấy năm!
Thứ tình cảm gắn kết đã thấm sâu vào máu không thể tách rời...

Không hiểu sao lúc này ông lại thấy nhớ thương và lưu luyến đến vợ

mình, đột nhiên lại trở nên thương hoa tiếc ngọc, tình sâu nghĩa nặng như
vậy...

Phải chăng khi cảm thấy sắp mất đi thứ gì đó, ông mới biết lưu luyến

và trân trọng thứ đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.