PHÁN QUYẾT - Trang 481

cũng không đành bắt người ta mang trở về. Đều là người làm việc cả, ngồi
ở đây chỉ biết thở ngắn than dài, không nói được câu gì. Cuối cùng, bọn họ
chỉ nói một câu, rằng chờ Thị trưởng Lý tỉnh rồi, nhờ chuyển lời đến Thị
trưởng Lý, để Thị trưởng Lý được yên tâm, bọn họ một đời làm việc trong
sạch, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hủy hoại nửa đời còn lại của mình.

...

...

Cháu, Ngô Bảo Trụ.

Lúc ăn tối mới vội vội vàng vàng chạy đến, vừa vào đến cửa không

nén nổi đã bật khóc với vẻ mặt đầy đau khổ.

Cháu nó nói không biết chú ốm, vừa nghe người ta bảo chú nằm viện.

Vừa nghe thấy vậy, nước mắt cứ thế tuôn rơi không cầm được. Cháu nó bảo
lần đó chú phê bình cháu, cháu không dám đến nhà chú nữa.

Không phải không muốn đến, mà là sợ. Chú là một người khiến người

khác vừa kính nể, vừa sợ hãi.

Còn nói hai em họ đều đi học không ở nhà, và bảo rằng dù nói gì đi

nữa thì cũng phải đến thường xuyên hơn. Cháu nó ở đây không có người
thân, chẳng phải chỉ có thể dựa vào cô chú thôi... .

Lúc đến, cháu nó mang theo một hộp cơm có món canh cá mực, gà xé

phay Cao Thành rất thích ăn, thật làm khó cho cháu nó, vẫn có tấm lòng
hiếu thuận như vậy...

...

Lý Cao Thành chăm chú xem, một cảm giác khó nói thành lời cứ dần

dần bủa vây lấy ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.