PHÁN QUYẾT - Trang 505

Trước những cử chỉ của vợ, ông hầu như không còn bất kì khả năng

ứng phó nào. Ông gần như chỉ nằm đó cho vợ điều khiển, tất cả đều làm
theo sự căn dặn và sắp xếp của vợ.

Y tá và Ngô Tân Cương đều biết ý ra ngoài, phòng bệnh nhất thời trở

nên im lặng.

"Ông đói không? Muốn ăn chút gì không?" Vợ ông vẫn quan tâm hỏi

han, "Nếu ông muốn ăn gì, tôi sẽ bảo người làm chút gì cho ông nhé, được
không?"

"... Không cần." Lý Cao Thành lắc đầu, cuối cùng cũng nói được một

tiếng.

"Hai hôm nay người đến thăm nhiều lắm, may mà ông ngủ, nếu không

còn thấy mệt nữa. Lại đều là những người không thể ngăn nổi, không có
cách nào để ngăn lại. Nhìn bộ dạng này của ông, có lúc nghĩ thực không
bằng được mấy năm trước rồi, lúc đó chỉ là cán bộ bình thường, làm sự
nghiệp, bận sự nghiệp. Tan ca rồi thì thời gian còn lại toàn bộ là của mình.
Muốn làm gì thì làm đó, đúng là không làm quan nhẹ cả người. Bây giờ
bên ngoài đang rầm rầm rộ rộ, nhưng chẳng có thứ gì thuộc về ông cả...
Cao Thành, tôi không biết mấy ngày nay ông thế nào, dù sao thì mấy ngày
nay với tôi mà nói giống như mấy chục năm vậy. Tôi thật sự không chịu
nổi, thật sự không chịu nổi rồi. Cao Thành, tôi thật sự không thể không có
ông, tôi cảm thấy lúc này đây tôi cũng không thể rời xa ông được, tôi thà
không có tất cả, chứ tuyệt đối không thể không có gia đình này, không thể
không có ông..."

Những giọt nước mắt lặng lẽ từng dòng, từng dòng lăn dài trên má, cứ

lau khô rồi lại tuôn rơi, thế nào cũng lau không hết.

Cảm xúc của Lý Cao Thành trong khoảnh khắc này lại một lần nữa bị

khuấy động. Ánh mắt vợ ông nói với ông rằng những điều đó đều là thật,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.