PHÁN QUYẾT - Trang 507

cũng đều thấy mãn nguyện. Vừa muốn ngựa tốt, lại muốn ngựa không căn
cỏ; vừa muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập miếu thờ. Việc tốt trên thế gian này
chỉ để một mình anh chiếm hết hay sao?

Rốt cuộc là quá thông minh hay quá đê tiện?

Hàng trăm ngàn công nhân đang đối diện với tình trạng thất nghiệp,

hàng trăm ngàn vạn các khoản tiền đang đối diện với nguy cơ thất thu, biết
bao công nhân vốn dành cả đời vì non sông xã tắc đang vẫy vùng trong đau
khổ... còn anh lại ở đây ủ ê sầu muộn, suy tính thiệt hơn, để rồi giam mình
trong buồn khổ, bó tay bất lực!

Rốt cuộc là bị tê liệt rồi? Hay là quá vô dụng đây?

Nếu như lão bách tính biết bộ mặt thật này của anh thì sẽ còn xếp hàng

dài đến bệnh viện thăm anh nữa không? Che giấu lương tâm cũng chẳng
khác nào đi lừa gạt. Lừa gạt chính mình cũng chẳng khác nào lừa gạt tất cả
mọi người! Nhưng kết quả cuối cùng của việc gạt mình gạt người chính là
bị mọi người phỉ báng, khinh bỉ. Bởi lừa gạt bách tính cũng khó như việc
không cho bách tính nói, là vàng hay đồng thau, là bạc hay sắt, sớm muộn
gì mọi người cũng biết rõ thôi. Sự trừng phạt của lịch sử thực ra là tàn khốc
nhất, vô tình nhất.

Dần dần Lý Cao Thành như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, từ từ khôi phục

lại lý trí.

"... Ái Trân, những lời bà vừa nói, đều là thật lòng sao?" Lý Cao

Thành nhẹ nhàng hỏi.

"Ông thấy tôi nói dối sao?" Vợ ông nhìn ông với thâm ý sâu xa rồi hỏi

lại.

"Bà nói thà mất hết tất cả, chứ quyết không thể mất cái gia đình này..."

Lý Cao Thành vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Bà thực lòng nghĩ vậy sao? Bà thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.