PHÁN QUYẾT - Trang 506

tình cảm đó cũng là thật.

"Cao Thành, tôi sẽ không làm ông tức giận nữa, tôi đã sớm thề với

lòng rồi, đời này có khổ nữa, mệt nữa, có tủi thân nữa tôi cũng quyết không
làm ông tức giận. Bất luận thế nào, tôi vẫn trẻ hơn ông mười tuổi, cứ coi đó
là lỗi của tôi, ông cũng sẽ bỏ qua cho tôi, đúng không, Cao Thành? Tôi nhớ
hồi chúng ta mới quen, mới kết hôn, chẳng phải ông thường nói như vậy
sao, ông quên rồi sao..."

Điệu bộ sụt sịt, nước mắt lưng tròng của vợ càng khiến Lý Cao Thành

thấy đau lòng.

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa." Giọng nói của Lý Cao Thành bỗng

nhiên nhẹ nhàng và hiền hòa đi nhiều, giống như đang nựng một đứa trẻ,
"Lát nữa y tá hay ai đó vào còn tưởng xảy ra chuyện gì đấy."

Vợ ông cũng lập tức nín bặt không khóc nữa, rút khăn tay ra sức lau

hết nước mắt trên mặt, thậm chí còn hờn dỗi nhìn Lý Cao Thành một cái rồi
mỉm cười như một đứa trẻ.

"...Thị trưởng Lý, không phải ông không biết làm thế nào, chỉ là ông

quá mềm lòng... . Ông vừa muốn tra rõ vấn đề vừa không muốn làm tổn
thương người khác. Thị trưởng Lý, ông quá lương thiện, lời của công nhân
khiến ông đau lòng, lời của cán bộ lại khiến ông mềm lòng..."

Bất giác, những lời nói ban nãy của Ngô Tân Cương lại vang lên bên

tai ông. Thực ra Ngô Tân Cương nói quá mềm mỏng quá khách khí rồi, bởi
bất luận thế nào ông cũng là Thị trưởng, cậu ta là thư ký, vì thế Ngô Tân
Cương không thể nói với ông những lời nghiêm nghị khó nghe nhất, nhưng
từng từ từng chữ ẩn sâu trong câu nói ấy có lẽ ông cũng có thể cảm nhận
được. Vừa muốn mang tiếng tốt là một người chống tiêu cực, lại muốn
không xảy ra chuyện gì, không ai bị tổn thương; không chỉ muốn bách tính
vui lòng, còn muốn tất cả mọi người, thậm chí là cả những người có vấn đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.