PHÁN QUYẾT - Trang 647

không thể đủ. Nhưng bây giờ mua một xe than tổ ong, ít cũng phải gần
trăm tệ...

Chỉ đến những nơi thế này, có lẽ mới hiểu rõ sự quý giá của đồng tiền.

Một trăm tệ đối với một gia đình như vậy mà nói, để kiếm được thực không
dễ dàng...

Con dâu vừa sinh cháu, đẻ khó nên phải nhập viện và gần như dùng

sạch số tiền tích lũy ít ỏi của cả gia đình. Con trai là một thanh niên chân
chất thật thà, nhà máy không trả lương, làm những cái khác thì thứ nhất
không có kĩ thuật, thứ hai lại chẳng có tiền. Vì sợ mất công việc này nên dù
cho không có lương, vẫn kiên quyết bám trụ. Anh bảo một gia đình như
vậy làm sao tự tìm đường mưu sinh được đây? Làm sao tồn tại bằng chính
sức mình được đây?

Đừng nói một trăm tệ, chỉ mười tệ hai mươi tệ thôi, anh bảo họ đi đâu

kiếm đây?

Ông lặng lẽ nhìn gương mặt trắng bệch và già nua trước mắt, rất lâu

không nói được câu nào. Hạ Ngọc Liên cũng không hơn ông mấy tuổi,
nhưng lúc này nhìn bà giống như một người già gần đất xa trời. Những nếp
nhăn sâu hoắm khắc hằn lên mặt. Những sợi tóc lưa thưa màu xám bạc
càng làm nổi bật lên vẻ lao lực cơ cực và thiếu dinh dưỡng của bà. Vì đang
ngủ mê man nên nhìn bà càng thêm gầy yếu, gầy yếu đến mức khiến người
ta thấy xót xa. Ánh đèn dầu le lói heo hắt bất định giữa không gian dường
như đang chiêu cáo với mọi người rằng con đường đời của bà đang bước
tới điểm tận cùng...

Thảo nào hôm gặp ông, bà ấy mãi không nhận được ra ông! Bà nói bà

luôn bị choáng; bà nói mắt mình vốn bị hoa từ lâu rồi; bà nói bà không dám
một mình ra phố; bà nói hễ thấy ô tô và máy kéo là chóng mặt váng đầu; bà
bảo bà không thể đeo khẩu trang, hễ đeo khẩu trang là không thể thở nổi;
bà bảo bà già rồi, không được như xưa nữa, làm một lúc là thấy mệt mỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.