PHÁN QUYẾT - Trang 649

lo lắng ưu tư thì bà không hề biết rằng có những cán bộ lãnh đạo, mỗi dịp
Tết, riêng phiếu mua hàng mà cấp dưới tặng đã lên đến con số trên hàng
vạn tệ! Bà càng không thể biết rằng có người hối lộ tặng quà, một lần tặng
tận 30 vạn tệ! Với số tiền ấy, có lẽ đến cả mười đời bà cũng không thể kiếm
nổi.

"...Thị trưởng Lý!" Hạ Ngọc Liên giật mình choàng tỉnh, vừa tỉnh lại

liền trở mình rướn người dậy, định bước chuyển xuống giường giống như
đang là một người khỏe mạnh, "Mau pha trà cho Thị trưởng Lý, Tam Tử...
."

Tam Tử có lẽ là tên gọi ở nhà của cậu con trai thứ ba của bà, có lẽ theo

thói quen, phản ứng đầu tiên khi bà gặp Lý Cao Thành là gọi ông là Thị
trưởng Lý. Lý Cao Thành tốn rất nhiều công sức mới ngăn được không để
bà xuống giường. Nhưng cũng chính vì sự giằng co ấy mà Hạ Ngọc Liên đã
không còn sức lực nữa, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"...Thị trưởng Lý, ông nói thực với tôi, có phải... lần này tôi thực sự

không qua khỏi?" Hạ Ngọc Liên lúc này gần như đã tỉnh táo trở lại, mắt
rưng rưng nhìn Lý Cao Thành, thở hổn hển hỏi, "Thị trưởng Lý, tôi không
sợ chết, nếu không phải vì con cái thì tôi đã sớm chết mấy lần rồi. Tôi chỉ
muốn ông nói thực với tôi..."

Khi mà sống còn đau khổ hơn chết thì có ai lại sợ chết đâu! Ông biết

những lời này của Hạ Ngọc Liên đều là thật lòng, nhưng thời khắc này, ông
có thể nói thực với bà ấy sao?

"Chị Hạ, chị nghe tôi nói, bây giờ quan trọng là phải yên tâm dưỡng

bệnh, chị đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi đây chẳng phải cũng vừa khỏi sao?
Lúc chị đến thăm, tôi bệnh nặng thế nào? Chị Hạ, chị nghe tôi, lần này tôi
đến là muốn đón chị lên bệnh viện thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.