PHÁN QUYẾT - Trang 648

tức ngực; bà bảo bà thật chẳng có tài cán gì, tiểu thư thân tử nha hoàn
mệnh, mới tầm tuổi này mà đã không bằng trước đây rồi...

Bà đã nghĩ đến mọi thứ, nhưng lại không nghĩ đến việc bản thân mình

vướng vào căn bệnh vô cùng đau khổ, vô cùng tàn khốc với người nghèo
như thế này!

Ông khẽ nhìn xung quanh, chẳng thấy bất kì thực phẩm dinh dưỡng

nào, thậm chí đến vài thứ thuốc tử tế cũng không có. Một bệnh nhân bị ung
thư phổi giai đoạn cuối, mà trước mặt chỉ có một gói thuốc an thần nhỏ và
mấy viên giảm đau!

Dường như là trơ mắt chờ bà ra đi trong cơn đau đớn và giày vò cực

độ.

Nếu mặc cho một nữ công nhân ôm đau đớn như vậy không nhắm mắt

rời xa thế giới này thì sẽ là bất công xiết bao!

Chỉ cần nhìn gương mặt này là sẽ hiểu ra cuộc đời này của bà chỉ có

cơ cực và cơ cực, chỉ có vất vả và vất vả. Sống đến tầm tuổi này nhưng bà
vẫn chưa biết thế nào là sự hưởng thụ và nhàn hạ của mấy người giàu. Là
một người phụ nữ, bà chưa từng dùng qua mỹ phẩm cũng căn bản không
biết thương hiệu nhãn hiệu gì, một hộp mỹ phẩm, trên trăm tệ đến trên
nghìn tệ đối với bà mà nói thì quả đúng là những thứ thiên phương dạ đàm.
Một cái thắt lưng hàng trăm tệ, một chiếc áo khoác hàng nghìn tệ, một bộ
quần áo hàng vạn tệ, bà mãi mãi cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có
người đặt giá cao thư thế cho những đồ này, và lại vẫn có thể có người
mua. Cả những phòng tắm cao cấp, những quán hát hào hoa mà cả đời bà
chưa từng được thấy, và cũng không tưởng tượng ra nơi đó rốt cuộc là thế
nào. Vì thế, bà cũng không thể hiểu nổi một bữa cơm giá nghìn tệ, thậm chí
là đến hàng vạn tệ ấy sẽ ra sao, và các món ăn ấy sao lại có người vẫn cười
nói vui vẻ đành lòng ăn được. Tết đến, khi mà cả gia đình bà đang phải kì
kèo từng củ khoai tây năm đồng, từng cân cải trắng mười đồng, đang phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.