PHÁN QUYẾT - Trang 750

một Thị trưởng vẫn đang do dự, vẫn đang vân vê trước sự sinh tử tồn vong
của nước nhà và của công cuộc cải cách!

Giây phút này, Lý Cao Thành dường như lại một lần nữa lĩnh hội được

hàm nghĩa thực của câu nói đó trong cuộc sống thường ngày: quả thực chỉ
có bà ấy, chỉ có những người công nhân như bà ấy mới chính là chủ nhân
của đất nước chúng ta! Mới chính là xương sống của đất nước chúng ta!
Mới chính là trụ cột vững vàng cho thời đại của chúng ta!

Còn có một thứ cảm giác nữa đang chạm mạnh đến nội tâm ông: rất

nhiều việc trên thế giới này thường vẫn đơn giản như vậy, chỉ khi trong
lòng anh có bà ấy, thì trong lòng bà ấy mới có anh; chỉ khi anh lúc nào cũng
quan tâm đến sự sinh tồn của bà ấy, thì bà ấy mới sẵn sàng chẳng màng đến
mạng sống vì anh...

Lý Cao Thành vừa nhô đầu ra khỏi cửa tầng thường, ngay lập tức một

trận gió như dao cứa dội thẳng vào, đôi mắt ông căn bản không thể mở to.

Một cảm giác đầu tiên mà ông không ngờ tới, đó là ở nơi ngoại ô

thành phố xung quanh gần như không có công trình kiến trúc gì cao tầng
này, có lẽ nguyên nhân là do cao quá, lại không có gì cản, gió Tây bắc thấu
xương lại thổi mạnh như vậy! Những trận gió rét kêu gào dữ dội cuốn tung
bụi đường, không chỉ khiến ông không mở nổi mắt, mà còn làm ông gần
như không thể thở nổi.

Cố gắng ép bản thân kiên trì chịu đựng, rồi đứng thẳng người dậy

bước lên trên.

Có lẽ là gió quá to, cũng có lẽ là thời tiết quá lạnh, có lẽ là vì thời gian

quá dài mà cơ thể Hạ Ngọc Liên lại quá yếu đuối, nên Lý Cao Thành đã
đứng đó rất lâu rồi mà Hạ Ngọc Liên dường như chưa phát giác ra, thậm
chí còn chẳng cả quay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.