PHÁN QUYẾT - Trang 751

Ông lặng lẽ đứng đó, nhất thời lại không biết làm gì. Hét, ông thấy

không thể hét; đi, cũng căn bản không dám tiến lên trước. Bởi ở nơi này,
trong tình cảnh này, bất kì một sai sót nào, đều cũng sẽ gây ra một hậu quả
không thể cứu vãn.

Nơi Hạ Ngọc Liên đứng thực sự làm người ta rất ghê sợ, rất lo lắng.

Bà đứng trên một chiếc bệ bằng gạch cao khoảng hai thước ở mép tầng
thượng, chiếc bệ vừa thô sơ vừa vỡ nứt, rộng chưa đến 20mm, và Hạ Ngọc
Liên với thân hình mỏng manh đơn độc gần như có thể bị gió thổi bay bất
cứ lúc nào, đang đung đưa đứng trên chiếc bệ chưa đầy 20mm đó!

Tòa nhà trung tâm thương mại thực ra là một công trình hạ giá vừa để

tiết kiệm tiền cho tỉnh, vừa bị rút ruột thê thảm. Đứng từ dưới phố nhìn lên,
tòa nhà này rất lớn, rất rộng, rất cao, nhưng đó chỉ là một biểu tượng giả mà
thôi, nhìn từ phía sau anh sẽ hiểu ra ngay, tòa nhà này càng lên trên càng
hẹp, và khi anh bước lên đến tầng thượng mới thực sự phát giác ra độ hẹp
của nó thật vô cùng đáng kinh ngạc, cả diện tích tầng thượng nhiều nhất
cũng chỉ khoảng hai trăm mét vuông. Vì thế, Lý Cao Thành vừa lên đến nơi
đã giật mình hốt hoảng, nơi mà ông đứng lại gần nơi Hạ Ngọc Liên đứng
đến như vậy! Ông thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ mạo hiểm, chỉ cần ông
nhẹ nhàng tiến lên hai bước, rồi nhào lên một cái, chỉ trong mấy giây thôi là
có thể kéo Hạ Ngọc Liên từ bờ vực của thần chết quay trở về...

Ông tiến lên trước một bước, rồi bỗng đứng im như tượng, ông rõ ràng

nghe thấy một giọng nói yếu ớt khan đặc nhưng lại vô cùng rõ rệt:

"...Đừng có đến gần!"

Lý Cao Thành đứng ngẩn người tại đó, vẻ mặt hốt hoảng, ngơ ngác

nhìn bóng hình gầy gò tiều tụy kia rồi vội vàng lên tiếng:

"Chị Hạ! Là tôi, là Lý Cao Thành đây!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.