PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 110

Ai đó ngồi đối diện tôi đặt tờ mười đô nhàu nhĩ lên bàn. Tôi nhìn lên và

thấy Chadwick Melon, đội trưởng đội bóng rổ, thủ quỹ của hội học sinh,
niềm hy vọng cho ngôi vị hoàng đế của tiệc dạ hội. Anh ta rõ ràng là vận
động viên nổi tiếng nhất trong lịch sử trường Trung học Wetbridge, cũng là
chủ nhân của mười một loại học bổng khác nhau. Tôi chưa bao giờ đối mặt
nói chuyện với anh ta, nhưng tôi đã vỗ tay tán thưởng anh ta trong vô số
cuộc thi và lễ trao giải.

“Mày biết Alf không?” Anh ta hỏi. “Alfred Boyle?”

“Có.”
“Nói với nó là Chad Melon muốn mười tấm. Nguyên một bộ.”
Tôi đẩy tiền trả lại. Tôi chẳng biết mình đã lấy đâu ra dũng khí để trả

treo với anh ta. Chắc là tôi bực mình vì bị làm phiền thôi. “Anh tự mua đi”,
tôi nói. “Tờ tạp chí chỉ có bốn đô thôi.”

Nụ cười của Chad biến mất, tôi nhận ra có thể tôi là người đầu tiên trong

lịch sử trường Trung học Wetbridge dám thách thức mệnh lệnh của anh ta.
Anh ta nhét tiền vào túi áo tôi, ấn thật mạnh: “Phải bảo đảm là Alf biết tao
đã đặt mua.”

Tôi dừng lại ở căng tin trên đường vào tiết học tiếp theo, cái bàn bọn tôi

thường ăn trống không. Tôi thấy Alf và Clark trong khu vực hút thuốc của
học sinh, một cái hiên lộ thiên nhỏ đầy tàn thuốc, ngay phía hướng gió của
khu hút thuốc dành cho giáo viên. Alf mặc trang phục giống như một nhân
vật nào đó trong Miami Vice, còn Clark chỉ mặc áo lót trắng trơn và quần
soóc jean. Hai đứa đang ngồi trên băng ghế, phì phèo những điếu thuốc lá
mỏng nhất mà tôi chưa thấy bao giờ.

“Bọn mày hút gì thế?” Tôi hỏi.

“Capri 120”, Clark nói. “Mới keng đấy.”
Alf xùy ra một gói, mời tôi thử một điếu: “Bọn tao thấy ở trạm xe buýt.

Chắc là ai làm rớt.”

Bọn tôi chẳng đứa nào nghiện thuốc, nhưng khi thiên hạ mời bất cứ thứ

gì miễn phí, cả bọn đều vồ vập đón nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.