PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 118

Lưng cũng đau. Chúng ta đã mắc kẹt ở đây A ngày rồi, mình mệt mỏi lắm.”

Mary cười như thể tôi vừa nói đùa.

“Cứ tiếp tục và cười đi”, tôi bảo cô ấy. “Mình buông.”
“Cậu biết điều gì buồn cười không? Cậu vừa nói ‘A ngày’ thay vì ‘mười

ngày’. Cậu đang nghĩ đến hệ thập lục phân đấy Will à.”

Tôi không tin cô ấy: “Mình nói mười mà.”

“Cậu nói A đấy”, cô ấy cứ khăng khăng. “Mình làm đúng tiến độ đấy.

Sắp qua được khó khăn này rồi, mình cảm thấy thế.”

Rồi đèn tắt ngúm.
Máy tính cũng tắt, Phil Collins thôi rên rỉ và bỗng dưng bọn tôi hoàn

toàn chìm trong bóng tối. Phía sau cửa hàng chẳng có cửa sổ nào cả. Tôi
còn chẳng thấy bàn tay mình khi giơ lên trước mặt.

“Cúp điện”, Mary vừa nói vừa thở dài. “Chuyện này vẫn xảy ra vào mỗi

mùa hè khi các cửa hàng bật điện xoay chiều.”

Không có điện nghĩa là không có máy tính. Không có máy tính nghĩa là

không làm được gì cả. Tôi đứng dậy va thật mạnh vào tủ đựng hồ sơ.

“Dừng lại”, cô ấy nói. “Cậu đi đâu đấy hả?”

“Đây là điềm báo đấy. Chúa vừa rút phích cắm trò chơi của tụi mình

đấy.”

Mary đi trong bóng tối và tìm cánh tay tôi, giữ tôi lại. Những ngón tay

của cô ấy đan vào tay tôi, bất chợt tôi nắm lấy tay cô ấy. Cảm giác thật khó
tả - giống như trọng lực của cả vũ trụ chuyển vào tay tôi, còn phần còn lại
của cơ thể tôi chỉ trôi dạt, không sức nặng, như một trong những quả bóng
khổng lồ trong màn diễu hành Lễ Tạ ơn của cửa hàng Macy. Tôi giơ tay giữ
cân bằng và chạm phải vai Mary.

“Xin lỗi cậu”, tôi nói. “Mình không thấy gì cả.”

“Cậu cứ chờ vài phút. Mắt cậu sẽ tự điều chỉnh.” Tóc cô ấy chạm vào má

tôi, cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Cậu không được bỏ cuộc, Will. Mình không
cho phép cậu buông xuôi. Chúng ta gần thành công rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.