PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 14

Gã bước vào tiệm Zelinsky, còn ba đứa bọn tôi nhìn chằm chằm theo gã,

miệng há hốc. Giống như là bọn tôi đã triệu hồi được thần đèn ảo diệu tuân
theo mọi ý tưởng và mệnh lệnh của bọn tôi vậy. Vài phút sau, Jack Camaro
ra khỏi tiệm và quay trở lại chỗ bọn tôi, tay vẫn cầm mười hai đô.

“Anh vừa có một ý tưởng điên rồ”, gã nói. “Mấy đứa có chắc ba bản là

đủ?”

“Vậy là nhiều rồi”, tôi nói.
“Mỗi đứa một bản là được”, Alf nói.
“Nghe này”, Jack Camaro nói tiếp. “Anh cá rằng những tên nhóc mới lớn

trong trường của mấy đứa rất muốn xem mấy bức hình này. Nếu mua thêm
vài tờ, mấy đứa có thể bán bao nhiêu cũng được.”

Bọn tôi nhận ra điều kỳ diệu trong lời đề nghị đó và cả đám lập tức bàn

tính. Hầu hết bọn đực rựa học cùng lớp sẽ vui vẻ chi mười hay mười lăm,
thậm chí là hai mươi đô để sở hữu những tấm hình của Vanna White cho
riêng chúng. Jack Camaro bảo chúng tôi nên cho thuê những tờ tạp chí này
với giá một hay hai đô mỗi đêm, kiểu như cho thuê phim tại Video City.

“Anh đúng thiệt là thiên tài!” Clark thét lên.
Jack Camaro nhún vai: “Anh là dân làm ăn mà. Anh đi tìm kiếm cơ hội.

Đây gọi là quy luật cung cầu.”

Bọn tôi lục lạo trong túi, dốc hết số tiền còn lại - thêm được hai mươi

tám đô nữa. Jack Camaro có thể mua mười tờ với giá bốn mươi đô, nhưng
bọn tôi nài nỉ gã giữ lại một tờ coi như phí dịch vụ.

“Thế thì hào phóng quá”, gã nói.
“Đó là điều tối thiểu bọn em có thể làm”, Alf nài nỉ.

Gã cầm tiền đi vào cửa hàng, bọn tôi quay lại băng ghế. Bỗng chốc

tương lai của bọn tôi ngập tràn hy vọng và cơ hội. Nhờ Jack Camaro giúp
đỡ, tất cả bọn tôi có thể trở thành những tay kinh doanh.

“Và kiếm được một khoản kếch xù!” Alf thét lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.