PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 141

Rạp Regal mang nét đẹp thuộc hàng cổ điển. Có một tấm màn nhung đỏ,

chỗ dàn nhạc và từng chỗ ngồi theo lô cho khán giả đặc biệt, những bức
tường được trang trí bằng chân dung của những ngôi sao màn bạc: Clark
Gable, Greta Garbo, Fred Astaire. Nó không phải Hội trường Carnegie,
nhưng nếu bạn là cô cậu mới mười bốn tuổi đầu lớn lên ở Wetbridge vào
năm 1987 thì bạn sẽ nghĩ trải nghiệm này thật quý phái.

Rạp chỉ có phân nửa lượng khách xem, bọn tôi không khó tìm được chỗ

ngồi ở giữa. Khi chúng tôi an tọa, một cô gái bên kia lối đi đưa mắt nhìn về
phía Mary và buông lời chào. Cô ấy ngồi với một người đàn ông và một
phụ nữ, có lẽ là bố mẹ cô ấy. Họ mải nói chuyện với nhau và chẳng nhìn
qua.

“Xin chào”, Mary nói.
Bỗng dưng cô gái quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bức màn thay vì tiếp

tục cuộc nói chuyện.

“Bạn cậu à?” Tôi hỏi.

“Từng là bạn”, Mary nói và nhún vai. “Cô ấy là Sharon Boyd. Bọn mình

chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng sau đó có lẽ cô ấy muốn đá mình đi.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Trường học, mình nghĩ thế.” Cô ấy lại nhún vai. “Nói thật là, hiện giờ

mình chẳng có nhiều bạn.”

Nghe có vẻ khó tin. Mọi người ở cửa tiệm đều yêu mến Mary. Có lẽ nửa

tá khách quen ghé vào mua báo hay thuốc lá đều hỏi thăm Mary - giống
như mẹ cô ấy mới mất hai ngày trước chứ không phải hai năm trước: “Cậu
có nhiều bạn mà. Chúng ta vừa có hai vé xem phim miễn phí này đúng
không?”

“Ở trường thì khác lắm”, cô ấy nói. “Trường St. Agatha giống như phim

The Breakfast Club ấy. Mọi người đều chơi theo nhóm. Những cô gái đam
mê thể thao, những cô dịu dàng, những cô nàng tiệc tùng. Nhưng chẳng có
một nơi cho mình. Thế nên mặc nhiên mình trở thành Ally Sheedy

*

.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.