PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 148

“Cậu muốn mình đi cùng không?”
“Mình muốn cậu về nhà.”

Không đợi tôi trả lời, cô ấy quay mặt đi đến nhà ga.
Giờ đây bạn không thể bước qua tuổi mười bốn mà không bị bầm dập

vài lần. Tôi đã bị tẩn trong phòng thay đồ, bị đẩy té sấp mặt xuống bậc
hành lang trường và bị hất xuống xe đạp; đầu gối tôi từng bị trầy trụa, mắt
cá chân bong gân và bị chảy máu mũi, nhưng những đòn đau đó không
giúp tôi đương đầu với điều này. Cảm giác này còn tệ hơn tất cả những thứ
kia cộng lại. Nó là cơn đau mãi không dịu đi, càng lúc càng thấy nhói buốt.

Tôi lê bước trong cơn mưa như trút dọc dặm dài từ đường Market về đại

lộ Baltic. Cuối cùng tôi cũng về đến nhà, con đường đã ngập, căn nhà chìm
trong im lặng. Mẹ tôi đang đi làm, tất nhiên, và bóng đèn ngoài hiên đã bị
cháy một tuần trước. Tôi lội bì bõm qua vũng nước ngập sâu đến đầu gối,
lê bước vào cửa trước, mò mẫm tìm chìa khóa trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.