PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 265

“Ừ”, Mary nói. “Có lẽ vậy.”
Cô ấy không có vẻ thất vọng. Rõ ràng là cô ấy đã có những ước mơ lớn

hơn. Cô ấy đang dùng cái PS/2 mới, vui vẻ với Lynn và Sharon, mua quần
áo mới và làm cho mình trông thật xinh, trong khi tôi một mình mắc kẹt
trong cái nhà máy mỹ phẩm ấy, suy nghĩ vẩn vơ về những sai lầm đã qua.
Nhấn, vặn, nhấn, vặn, nhấn, vặn.

“Cậu thấy chỗ thi chưa?” Tôi hỏi.
Mary chỉ về phía xa của phòng tập gym, chỗ cái bàn dài đầy màn hình

máy tính, tay cầm và bàn phím. “Cậu có thể thách đấu với các thí sinh lọt
vào chung khảo ở đó. Họ lắp đặt sẵn máy tính để ai cũng có thể chơi. Có
một máy cài bản lậu của trò Defender.”

“Chơi được không?”

“Cũng được, nếu cậu muốn chơi với phiên bản chậm hơn, kém hơn của

Defender.”

Đó là lần đầu tôi cười trong mùa hè. Tôi không tin được là chúng tôi lại

cười đùa với nhau như trước dễ dàng đến thế, cứ như tám tuần trôi nhanh
trong chớp mắt. Tôi muốn len qua các thí sinh để xem Pháo đài cấm thế
nào, nhưng cuộc nói chuyện đang vui vẻ, tôi không muốn cắt ngang nó. Có
lẽ tốt hơn hết là để những chuyện đã qua trôi vào dĩ vãng.

“Tiện thể”, Mary hỏi, “mẹ cậu đang hẹn hò với cảnh sát Blaszkiewicz?”

“Ừ.”
“Có buồn cười không?”
“Rất buồn cười”, tôi nói, rồi nghĩ đến mặt tốt của nó. “Ông ấy không

xấu. Rất tốt với mẹ mình. Ông ấy tin là tối nay tụi mình sẽ thắng, cậu biết
rồi đấy…”

“Hay thế!” Mary nói.
“Đúng là vậy đấy.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng bởi tiếng rít của micro. Ở

phía xa trong phòng tập có một bậc nền dùng làm sân khấu, Tiến sĩ Brooks

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.