PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 43

điện chọc phá mấy cô gái trong khu phố. Tôi giải thích rằng mẹ đã nhờ
hàng xóm để mắt đến tôi, bà Digby bên kia đường đang theo dõi qua tấm
rèm cửa bằng ren, thế nên tôi phải đóng cửa lại.

Tôi viết mã cả đêm, còn ban ngày thì sửa bản in suốt giờ học. Những

nghiên cứu này chẳng thay đổi được gì. Trò chơi Pháo đài cấm vẫn chậm
rề. Tôi đã thử mọi cách. Tôi cố gắng rút gọn đoạn mã hết sức có thể, sắp
xếp lại những lập trình con, xóa những đoạn văn bản và bỏ những khoảng
cách giữa các lệnh. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi thậm chí còn vệ sinh
cả những khe hở trên bàn phím, chắc là đống bụi này đã làm chiếc máy
chạy chậm.

Nhiều lần tôi nghĩ đến việc quay lại tiệm Zelinsky, nhờ cô gái kia giúp

đỡ. Tôi biết rằng bất cứ ai có thể lập trình những bài nhạc của Phil Collins
trên con chip SID sẽ có ý tưởng tuyệt vời khi cải thiện tốc độ hoạt hình. Cô
ấy có vẻ vui tính, thông minh và trông rất ngầu. Tôi thực sự đang rất cần
vài lời khuyên. Nhưng tôi biết bọn Alf và Clark sẽ không để yên. Nào là
những lời đùa cợt bé heo con. Nào là điệp khúc “con-bé-quá-mập”. Bọn nó
chẳng bao giờ dừng cái trò ấy.

Thế là tôi đành làm một mình, thức khuya mỗi tối, càng lúc càng thấy rối

rắm. Đến tối thứ Sáu, tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, rồi tôi nghe được
tiếng phanh xe đạp quen tai ngoài cửa sổ. Tôi nhìn xuyên qua bức màn và
thấy Alf với Clark đang cưỡi xe trên đường vào nhà. Bọn nó mặc nguyên
cây đen, giống như mấy cô gái trong một đoạn băng của Robert Palmer,
ngoại trừ son môi màu đỏ tươi rói.

“Tụi mày mặc cái gì thế này?” Tôi hỏi.

“Kế hoạch Vanna”, Alf đáp.
“Bước thứ ba”, Clark nói. “Tụi tao có kế hoạch mới.”
Tôi nhận ra bọn nó vẫn đang nói về tờ Playboy, với những bức hình của

Vanna White. Tôi mải chìm đắm trong trò chơi của mình, hoàn toàn quên
bẵng chúng.

“Tụi bay nghiện quá rồi”, tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.