PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 44

Biểu hiện của Clark như thể những lời tôi nói làm tổn thương cảm xúc

của nó: “Mày nói mày cũng muốn xem chúng cơ mà. Mày nói cô ấy là
người phụ nữ đẹp nhất nước Mỹ.”

“Tao biết.”

“Mày từng nói cô ấy mười điểm hoàn mỹ mà!”
“Tao biết.”
“Thế sao mày lại cụt hứng vậy?”

Tôi nghĩ đến Fletcher Mulligan, đến chiếc máy IBM PS/2 những bốn

ngàn đô, đến trò chơi vớ vẩn và vô vọng vẫn còn cần cả khối thời gian để
hoàn thành. “Vì tao bị cấm túc, tụi mày không nhớ à? Mẹ tao nhờ bà Digby
canh chừng tao rồi.”

Clark nhìn sang đường, hướng đến căn nhà gỗ hai phòng ngủ nhỏ xíu của

bà Digby. Hiên nhà trống rỗng, cửa sổ thì tối om. “Bà già đó đi ngủ ba
tiếng trước rồi. Bà ấy không biết mày lẻn ra ngoài đâu.”

“Mày không muốn lỡ dịp này”, Alf hứa với tôi. “Bọn mình đến đó càng

sớm thì càng mau giàu.”

Điều này khơi mào cho vô vàn tiếng chuông cảnh báo rung vang. Qua

bao nhiêu năm, tôi đã học được cách dè chừng trước những dự tính giàu-
lên-sau-một-đêm của Alf. Như lần bọn tôi dành cả tuần để kéo chiếc xe kéo
qua Wetbridge, thu nhặt hộp nhôm để bán lại, vì thằng Alf nghe nói chỗ
đồng nát trả mỗi hộp mười xu. Bọn tôi gom được hơn tám trăm hộp trước
khi phát hiện ra rằng Alf không biết cách đọc ký tự sau dấu phẩy, thực ra tỷ
lệ là “,01”, một xu một hộp.

“Mày có ý tưởng gì à?” Tôi hỏi.
“Đơn giản thôi”, Alf nói. “Mày biết câu chuyện về Chúa Jesus và con cá

không?”

Tôi nhìn nó chằm chằm, không khỏi bối rối, cố tìm ra mối liên hệ giữa

câu chuyện trong Kinh thánh và những bức ảnh của Vanna White.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.