PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 55

“Em không… em không muốn làm gì cô ấy hết”, Clark nói.
“Chỉ đi chơi thôi”, Tyler nói. “Nói chuyện với nó, nói gì vui vui ấy. Diễn

như thích nó thật. Rủ nó đi xem phim, nghịch tóc nó, hôn nó…”

“Em không hôn cô ấy đâu”, Clark nói. “Em muốn tờ tạp chí. Em rất

muốn. Nhưng em không hôn cô ấy.”

“Vậy thôi”, Tyler nói, nâng gối lên. “Cảm ơn vì đã làm phí thời gian của

tao. Tao tưởng tụi mày thật sự nghiêm túc.”

“Bọn em nghiêm túc!” Alf nói. “Bọn em rất nghiêm túc!”

“Vậy mày cần lấy mật mã”, Tyler nài nỉ.
Đến đây, tôi ước mình chưa từng rời khỏi nhà. Kế hoạch của Tyler thật

nhảm nhí. Cơ hội thành công là con số không. Bất kỳ cô gái nào đủ thông
minh để lập trình Invisible Touch lên chiếc máy C64 sẽ chẳng ngu ngốc cho
người khác biết mã an ninh cửa tiệm của bố cô ấy. Bọn tôi phí sức trèo lên
tận nóc nhà ga để chẳng được gì.

“Em không làm đâu”, Clark khăng khăng. “Em lấy làm tiếc.”

“Vậy em sẽ làm”, Alf miễn cưỡng nói. “Em không thích chuyện này và

em sẽ gặp ác mộng cả đời. Nhưng em sẽ hy sinh vì đại cuộc.”

Tyler lắc đầu: “Con bé đó mập, nhưng nó không có mù. Phải là anh

chàng Bryan Adams này đây.”

Clark nhìn chả giống Bryan Adams tẹo nào, nhưng tôi biết ý Tyler là gì,

nó sở hữu vẻ đẹp tự nhiên của một người mà chúng ta mong được nhìn thấy
trên sân khấu ca nhạc. Trong khi đó Alf nhìn như một đứa nhóc mồ hôi nhễ
nhại đứng ở quầy đồ vặt, bán bánh quy mềm và xúc xích nướng.

“Tao không làm đâu”, Clark nói.
Bọn nó cãi nhau chí chóe, nhưng tôi biết Clark sẽ không nhượng bộ, nó

có thể sẵn sàng cướp một cửa tiệm, nhưng nó quá quân tử đến độ không
muốn làm tổn thương cảm xúc của ai đó. Tôi muốn rời khỏi cái mái và về
nhà. Tôi muốn quay lại lập trình trò chơi của tôi. Đó cũng là lúc tôi nảy ra ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.