PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 91

phát ra từ mấy cái loa. Rồi nó tìm trong túi mớ tiền nhàu nát. Đó là một cục
tiền lớn, cỡ một quả bóng khúc côn cầu trên băng, rồi nó đếm khi hai cô gái
ấy bước qua.

“Mày lấy ở đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Tao giảm giá cho người mua sớm thôi”, nó nói vẻ huênh hoang. Alf giải

thích rằng mười lăm đứa bạn cùng lớp đã trả tiền trước để có những tấm
hình của Vanna White, với điều kiện là những bức hình đó sẽ có trước cuối
tháng.

Tôi quay sang phía Clark: “Và mày đồng ý à? Mày cũng bán giảm giá

à?”

Nó lắc đầu. “Không, tao chỉ muốn một bản cho tao thôi”, nó nhẹ nhàng

phân trần. “Nhưng tao thấy chẳng hại gì cả.”

Alf xòe mấy tờ tiền thành hình quạt treo, giống như nó là ngài Monopoly

trên thẻ bài Chance. Rồi nó vẫy mấy tờ tiền trước mặt tôi: “Ngửi mùi tiền
lời đi, Billy.”

Tôi đẩy chỗ tiền sang một bên. “Mày không được tiêu”, tôi cảnh báo.

“Dù chỉ một xu.”

“Tại sao không?”

“Trong trường hợp mày phải trả lại”, tôi nói. “Trong trường hợp có gì đó

bất trắc.”

“Cái gì bất trắc chứ?” Nó hỏi.
Tôi chưa biết phải giải thích thế nào. Tôi không thể nói với nó có khả

năng sẽ không lấy được mã máy báo, chưa thể. Tôi cần phải tiếp tục thử,
hay giả bộ thử, cho đến khi Pháo đài cấm hoàn thành và gửi đi dự thi.

“Thứ gì cũng có bất trắc cả”, tôi nói.
Ngay lập tức, một tên cảnh sát mặc cảnh phục Wetbridge đi vòng qua

góc đường Market, bước về phía chúng tôi.

“Là Tack”, Clark nói. “Ném tiền đi.”

“Đâu?” Alf hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.