PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 176

Becker bây giờ mới nhận ra đáng nhẽ anh phải nghĩ đến tình huống này
trước: không có lý do gì mà lại gõ cửa một người không quen biết. Anh cố
tìm ra những lời thích hợp.

- Ông đang giữ một vật mà tôi cần.

Rõ ràng là những lời này của anh chẳng phù hợp chút nào. Mặt gã người
Đức nhăn lại.

- Ông đang giữ một cái nhẫn.

- Cút ngay! - gã người Đức gầm lên. Hắn đóng cửa lại. Không kịp suy nghĩ,
Becker đưa bàn chân vào giữa khe cửa, cánh cửa không khép lại được.
Ngay lập tức anh thấy tiếc vì đã hành động như vậy.

Mắt gã người Đức trợn trừng. Hắn gào lên:

- Làm cái gì thế hả?

Becker biết hắn đã phát điên rồi. Anh liếc mắt thật nhanh xem xét lại hành
lang. Trước kia, anh đã từng bị người ta ném ra ngoài khi đang ở phòng
khám bệnh. Anh không có ý định sẽ đọ tay đôi với hắn ta chút nào.

- Gã rống lên:

- Nhấc chân mày ra ngay!

Becker nhìn thoáng qua những ngón tay mập mạp của gã tìm xem có thấy
chiếc nhẫn không. Không thấy.

- Chiếc nhẫn! - Becker nhắc lại đúng lúc cánh cửa đóng sầm lại trước mặt
anh.

David Becker đứng như trởi trong một lúc lâu trong cái hành lang trang nhã
trước căn phòng 301 đó. Bên cạnh anh là một bức tranh chép lại của tác giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.