PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 393

Humhot kịp bắn trúng vào một bên mạng sườn anh. Dù viên đạn chỉ sượt
nhẹ, nhưng tên sát thủ cũng đã đạt được mục đích.

Becker lao thục mạng. Rẽ, ngoặt, tránh những con đường thẳng. Tiếng chân
chạy phía sau anh nghe rõ mồn một. Đầu Becker hoàn toàn trống rỗng. Anh
chẳng còn suy nghĩ gì nữa - anh đã ở đâu, ai đang rượt đuối anh - tất cả còn
lại bây giờ là hành động theo, bản năng, tự bảo vệ, không đau đớn, chỉ có
nỗi sợ hãi đang bủa vây và phần năng lượng tiềm tàng trong cơ thể đang
phát ra trên đôi chân của anh.

Một phát súng nữa vang lên, viên đạn trúng vào một mái nhà ngay sau lưng
anh. Những mảnh kính vỡ văng đúng vào gáy Becker. Anh rẽ trái, sang một
con hẻm khác. Anh không kịp kêu cứu ngoại trừ tiếng chán chạy và tiếng
thở dốc, còn buổi bình minh hoàn toàn yên ắng.

Mạng sườn Becker nóng như lửa đốt. Sợ rằng vệt máu đỏ trên con đường
trải sỏi trắng sẽ làm lộ tung tích của mình, anh tìm xung quanh xem có
cánh cửa nào mở không, cửa nhà hay cống cũng được chỉ cốt sao để anh
thoát khỏi con hẻm ngột ngạt này. Chẳng có gì hết. Con đường ngày một
thu hẹp lại.

- Cứu tôi với! - Giọng Becker lạc hẳn đi - Ai cứu tôi với!

Con đường cứ hẹp dần. Đã hết đường chạy. Becker cố tìm ra một ngã rẽ,
một lối thoát dù nhỏ bé nhất. Nhưng giờ con đường đã chuyển thành ngõ
cụt. Mọi cánh cửa đều khoá im ỉm. Đường hẹp dần. Các cánh cổng cũng đã
khoá hết cả. Bước chân như bị chặn đứng lại.

Chẳng phải anh đang đi trên đường thẳng hay sao? Đột nhiên con hẻm bắt
đầu dồc lên. Becker thấy chân mình tê dại. Anh không thể chạy nhanh được
nữa rồi.

Và anh nhìn thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.