PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 394

Giống như một con đường cao tốc đã đến đoạn không được thi công vì hết
vốn đầu tư, con hẻm nhỏ này đột ngột chấm dứt. Trước mặt anh là một bức
tường cao, một chiếc ghế băng gỗ, và chẳng còn gì khác nữa. Cùng đường
rồi. Becker ngước nhìn qua ba tầng gác, nhìn lên tận nóc toà nhà rồi quay
trở lại con hẻm dài, nhưng đi được vài bước anh phải dừng gấp lại.

Dưới chân dốc một bóng người xuất hiện. Hắn lạnh lùng tiến về phía
Becker. Trong tay hắn, khẩu súng ánh lên dưới ánh nắng sớm mai.

Becker bỗng cảm nhận được tình huống của mình rõ ràng hơn khi đi thụt
lùi về phía bức tường. Vết thương bên mạng sườn chợt đau dội lên. Anh
chạm vào chỗ đau và nhìn xuống. Máu chảy đầm đìa trên tay anh, chảy
xuống cả những ngón tay và cả chiếc nhẫn vàng của Tankado. Choáng
váng. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn, lòng rối bời. Anh không nhớ
chiếc nhẫn đã ở trên tay mình từ khi nào. Anh cũng không nhớ được tại sao
mình lại ở Seville.

Anh ngước mắt nhìn tên sát thủ đang tiến về phía mình, rồi cúi xuống nhìn
chiếc nhẫn. Anh lại ngước nhìn lên một lần nữa, bắt gặp hình ảnh một
người đang tiến về phía mình, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn. Có phải vì
chiếc nhẫn này mà Megan đã chết? Có phải cũng chỉ vì nó mà anh sắp phải
lìa đời không?

Cái bóng bắt đầu bước lên con dốc. Becker thấy xung quanh chỉ là những
bức tường. Cũng có một vài cánh cổng của những ngôi nhà trong ngõ,
nhưng đã quá muộn, không kịp kêu cứu nữa rôi.

Becker tựa lưng vào tường. Đột nhiên anh cảm nhận được rõ ràng từng viên
đã cuội dưới đế giày, mọi tiếng lạo xạo ở bức tường sau lưng. Những hình
ảnh quá khứ chợt ùa về trong tâm trí, thời ấu thơ, cha mẹ anh và… Susan.

- Ôi! Chúa ơi!… Susan!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.