PHÁO HIỆU ĐỎ - Trang 33

tính chất kiên nghị của anh, nhưng chính bản thân anh không nhất thiết phải
tin như vậy. Niềm tin đó đòi hỏi ở anh rất nhiều, nhưng lại ít giúp đỡ anh.
Bên cạnh anh không có cả Ivanovsky, người mà anh có thể hỏi ý kiến.
Chính trị viên bị thương ngay từ đầu trận đánh và giờ đây đã ở hậu tuyến
rồi. Chỉ còn một mình Gorbunov thôi, và anh phải tự quyết định một mình.
Ý chí của anh, cũng như ý chí của bất cứ người chỉ huy nhất nguyên chế
nào khác, đang trải qua một cơn thử thách phức tạp, nhưng không một
người nào ở quanh anh được biết về điều đó.

Gorbunov ngồi, tay đặt lên đầu gối, chân co lại, anh chậm rãi, khoan thai

hút thuốc. Anh lại nghĩ đến đại úy Podlaskin, trong óc anh cố tìm hiểu xem
những nguyên cớ gì đã làm cho anh ta chậm trễ. Và vì anh, Gorbunov, đã
thực hiện xong phần nhiệm vụ của mình rồi, nên anh không thể tìm ra được
cái cớ gì để có thể biện bạch cho người khác. Hiện giờ anh đang nổi giận và
căm tức anh chàng đại úy không may đó, kẻ thủ phạm duy nhất của thất bại
chung không tránh khỏi. Gorbunov hút xong điếu thuốc và chậm rãi dí nát
mẩu tàn thuốc trên sàn.

“Trở ngại là điều thường tình thôi, – anh nghĩ bụng, – nhưng mệnh lệnh

thì dù sao cũng phải thực hiện, thế mới bỏ mẹ chứ!…”

Rumyantsev đi đến gần trung úy.
- Báo cáo đồng chí chỉ huy, – trung sĩ nói, – tôi yêu cầu chỉ định tôi làm

nhiệm vụ di chuyển.

- Di chuyển? – Gorbunov hỏi.
- Phải tải thương binh đến trạm cứu thương, tải Ryzhova và Semenikhin.
- Đến trạm cứu thương? – Gorbunov nói.

- Tôi nghĩ là phải lấy bốn chiến sĩ làm cứu thương. Chúng tôi sẽ kịp trở

về vào buổi trưa.

Gorbunov đưa cặp mắt sáng lạnh lùng nhìn Rumyantsev.
- Không được, – trung úy nói, – tôi không cho phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.