PHÁO HIỆU ĐỎ - Trang 70

4

Dorokhin ngồi bên bàn ăn trong ngôi nhà gỗ của bác Stepan Grigorevich.

Trong nhà chật ních người. Trên các hàng ghế ở hai bên Dorokhin có các
cụ già. Chị em phụ nữ đã nhường chỗ cho họ. Vì ngôi nhà chật hẹp nên
những người tới sau phải đứng ở gần cửa ra vào. Dorokhin nhận ra những
khuôn mặt quen thuộc. Họ đang làm sống lại những kỷ niệm của quá khứ
và đang tươi cười với anh. Còn trẻ con rất nhiều. Chúng đứng bên cạnh
bàn, chúng ngồi trên tay các bà mẹ, chúng trèo cả lên bệ lò để ngắm
Dorokhin. Có hai em bé nhỏ, một em chừng lên tám đang thắt chéo chiếc
khăn ngang ngực và một em khác, bé hơn, trên đầu quàng khăn trắng để lộ
mớ tóc quăn màu sáng sủa. Hai em mạnh dạn đến gần người khách lạ.
Chúng tựa tay vào đầu gối Dorokhin, ngắm nghía anh và dường như đang
chờ đợi anh sẽ làm ra những thứ phép lạ.

Mọi người đã hỏi Dorokhin về nhiều việc. Khi anh bắt đầu nói chuyện

thì một bầu không khí yên lặng đã bao phủ khắp nhà làm cho anh cảm thấy
ngượng nghịu về những câu trả lời bình thường của mình. Là một chiến sĩ
biên phòng đã từng sống qua ở đây bao nhiêu năm tháng, Dorokhin biết rõ
từng gia đình một. Nhưng anh cũng không ngờ rằng, trên vùng biên giới
này mọi người lại có thể nhớ tới anh một cách sâu sắc đến như vậy. Và anh
đã thực sự ngạc nhiên về sự chăm sóc chu đáo của họ đối với mình. Vốn là
một con người không hay giao thiệp rộng và hơi khô khan cho nên đứng
trước sự đón tiếp nhiệt tình và đứng trước sự thán phục của mọi người anh
cảm thấy hơi lúng túng. Các nông trang viên muốn biết về nhiều chuyện.
Họ hỏi anh đã chiến đấu ở đâu, bị thương nặng nhẹ như thế nào và đã chạy
chữa ra sao. Khi Dorokhin nghe một người đàn bà vóc người cao cao, với
bộ mặt tái nhợt, và đôi mắt đẹp màu xám nhắc tới vợ mình như nhắc tới
một người đang còn sống thì anh đã chau mày kể lại một cách dè dặt về cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.